Việc An nhờ đối với Nhật vừa là tin vui, vừa là tin buồn. Vui là cô chủ động đề nghị về Sunflower làm việc, còn buồn vì…
- Tại sao lại là Niger [1]? - Hắn kinh ngạc, tưởng mình nghe nhầm.
- Sunflower đang có nhiều dự án lớn ở Niger, em qua bển sẽ tốt hơn anh bay tới bay lui hoài như bữa giờ.
- Đúng là anh đang thiếu nhân sự quản lý ở đấy nhưng không đến mức em phải đích thân đến, hơn nữa Niger rất khắc nghiệt, em chưa tưởng tượng được đâu.
- Nếu chịu hết nổi, em sẽ về ngay tắp lự.
Nhật ngồi im, mặt gác lên tay, ngón cái đặt dưới cằm, ngón trỏ ở đuôi lông mày. Hắn suy nghĩ rất lung. Tuy luôn mong An về Sunflower nhưng hắn hoàn toàn không muốn em gái mình đi đến vùng đất sa mạc khô cằn kia.
- Nếu hai không chịu, em sẽ sang Trung Đông theo dự án của UN. Họ đang rất cần người đến Syria hoặc Afghanistan.
Nhật siết chặt tay. Đến nước này hắn đâu còn lựa chọn nào khác? Chẳng thà đồng ý cử An sang Niger làm đại diện Sunflower và bố trí cho cô mọi tiện nghi tốt nhất còn hơn để cô dấn thân vào mấy nơi chiến sự phức tạp.
- Thôi được, anh sẽ bố trí. Hứa với anh là phải tự chăm sóc tốt.
- Hai yên tâm, em biết mà.
……
Nhi cằn nhằn suốt hơn tiếng đồng hồ về quyết định chuyển đi Niger của An. Cô nàng đã phải lùng sục trên Google để biết đất nước mang cái tên lạ hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-binh-an/2700878/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.