An gượng mở hai mí mắt nặng trĩu. Ánh sáng tràn vào khiến cô hơi choáng, hình ảnh xung quanh lờ mờ như bị phủ một lớp sương dày. An không biết mình đã thiếp đi bao lâu, trong lúc đó cô đã thoáng thấy có người chăm sóc bên cạnh, đôi bàn tay ấm áp, ân cần như của mẹ. Lý trí cảnh báo cô là không phải nhưng cảm nhận lại rất rõ ràng. Cảm giác được vỗ về, an ủi khiến cô yên lòng.
Và dù chưa lấy lại được hết tri giác, cô vẫn biết đây không phải giường mình.
- An tỉnh rồi. - Một giọng phụ nữ kế bên thốt lên rồi tiếng chân chạy ra ngoài gấp gáp. - Cả nhà ơi, An tỉnh rồi.
Người đầu tiên cô nhìn được rõ ràng là Nhật, rồi tiếp theo là ông Công, Ngọc Bích và bà Yến đứng sau cùng. Giọng nói cô vừa nghe được hẳn là của bà Yến.
- Anh gọi em không được, sốt ruột chạy qua thì thấy em nằm lịm giữa nhà. - Nhật nói vẻ trách móc. - May mà không có chuyện gì lớn, bác sĩ bảo em bị suy nhược thôi.
- An ở lại đây nha, không mọi người sẽ lo lắm. - Bích lanh chanh.
- Con đỡ chưa? Dì chăm con suốt hai ngày nay đấy. - Ông Công trầm giọng.
Đầu An vẫn ong ong khiến lời nói của mọi người chỉ như những âm thanh xào xạc bên tai. Cô liếm nhẹ cặp môi khô khốc, muốn nói mà cổ họng bỏng rát không thốt nên lời.
- Thôi mọi người ra đi, mình con ở lại thôi.
Ai nấy đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-la-binh-an/2700881/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.