Thấy cô bé con ra khỏi phòng, những người khác cũng rục rịch đi theo.
Bên ngoài hành lang dài và u tối, em đưa tay lên chạm vào bức tường, nhẹ nhàng dò dẫm từng bước một. Tim em đập rất mạnh, em đang sợ, em sợ sẽ có kẻ phát hiện ra những con vật chạy trốn khỏi lồng giam, bọn chúng sẽ bắt em về và thực hiện những trận đòn roi trừng phạt. Trong phút chốc, em không dám đi nữa nhưng em chẳng thể nào quay lại nơi đó cả, bởi trong tâm trí em, có giọng nói bảo rằng nếu em ở lại đấy. Thứ duy nhất chờ em chính là cái chết.
Những người bạn đi đằng sau em, có người vội vàng muốn chạy, có người muốn quay lại căn phòng kia, cô bé con đều không ngăn cản, em biết nếu đi chung với bọn họ thì chẳng có thứ gì tốt đẹp đến với em. Em quyết định đến một lúc nào đó sẽ tách ra. Dọc hành lang ấy, có một vài cánh cửa kim loại như căn phòng em đã từng ở, chúng nặng nề, lâu lâu lại nghe vài tiếng nức nở từ sau cánh cửa ấy vọng ra, em biết âm thanh ấy đến từ những ngườ kia cũng bị giam giữ giống em.
"Chúng ta có nên mở cửa giúp họ không?" - Một người trong nhóm cô bé hỏi.
Em không trả lời mà chỉ lẳng lặng đi tiếp, không phải em không muốn cứu mà em không đủ khả năng để cứu, cứu họ thì có thể em sẽ không bao giờ được gặp lại ông bà nữa, em không muốn thế.
Em ích kỷ, sống nội tâm, không quan tâm tới người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-khong-quan-trong/394392/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.