Cô bé con bị nhốt trong căn phòng ấy đã bao lâu, chính em cũng không biết, em chỉ biết đã lâu rồi em chưa được nhìn thấy ánh mặt trời. Thứ cô bé có thể thấy chỉ là một màu đen của bóng tối ở trước mắt. Thỉnh thoảng lại có ánh đèn từ sau cánh cửa kim loại nặng nề kia hắt vào qua ô vuông hình chữ nhật mỗi lần nó được mở ra để đưa đồ ăn và nước uống vào.
Cô bé qua vài bữa ăn cuối cùng cũng học được cách đếm số lần mình được ăn, có lẽ là khoảng 7-8 lần, em không nhớ rõ nữa. Cô bé nghĩ mình bị nhốt ở đây đã 2 ngày sao, em không chắc vì em cảm thấy thời gian trôi rất lâu, rất lâu, lâu tới mức em nghĩ gia đình em đã quên mất sự tồn tại của con gái họ. Mỗi lần nghĩ thế, cô bé con rất muốn khóc nhưng em không dám, em sợ khi em khóc, đám người kia sẽ đánh em, em rất rất sợ đau, em không muốn bị đau một tí nào.
Thức ăn, nước uống được đưa vào đều đặn nhưng chúng thực sự rất ít, không đủ cho tất cả mọi người trong căn phòng ấy ăn no. Đứng trước cái đói, những người trong cùng căn phòng ấy của em bắt đầu lộ ra bản chất thật của chúng. Chúng bắt đầu cấu xé, kéo quần áo, đánh nhau, đẩy ngã người khác, sử dụng sự bạo lực để lấy thêm phần thức ăn cho chính mình.
Cô bé con với thân hình gầy gò, nhỏ nhắn lại còn ít tuổi hơn đa số những đứa trẻ trong phòng nên em chẳng thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-khong-quan-trong/394391/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.