Các bạn có muốn nghe một câu chuyện không, nếu muốn thì lại đây, tôi sẽ kể các bạn nghe về một cô bé con bị nhốt trong một căn phòng u tối, tràn đầy sự tuyệt vọng.
Căn phòng ấy không có lấy một cái cửa sổ, chỉ có một cái cửa kim loại lớn, nặng nề không có tay vặn khóa bên trong với một cái lỗ hình chữ nhật dùng để đưa đồ ăn vào có thể mở ra đóng vào từ bên ngoài gần sát đất. Căn phòng ấy như nhà tù dùng để giam giữ phạm nhân, nó không có chút ánh sáng nào, mọi thứ đều chìm trong bóng tối ảm đạm, thi thoảng có vài ánh đèn le lói từ bên ngoài xuyên qua những khe hở giữa vách tường và cánh cửa hắt vào trong.
Cô bé con thu mình trong góc phòng, đôi tay bé nhỏ vòng qua đôi chân gầy guộc, mặt gục xuống, tóc rũ xuống hai bên má. Cô bé nghe được tiếng tiếng khóc nức nở nho nhỏ bên tai, là những cô bé, cậu bé khác như em, họ đang ở một nơi họ không biết, họ rất sợ hãi, có người còn gọi ba gọi mẹ. Nhưng rồi, tiếng nức nở càng ngày càng lớn hơn, có người khóc, là một cậu bé, cậu ta gào lên khóc, rồi chạy đến trước cánh cửa kim loại kia, vừa dùng tay đập vào cánh cửa kia vừa kêu gào: "Ba, mẹ, cứu con, cứu con."
Tiếng đập cửa yếu ớt nhưng vẫn khiến những kẻ ngoài kia kinh động, chúng nhanh chóng bật đèn, rồi mở cửa rất mạnh khiến cho cậu bé kia bị đập trúng, cậu ta còn khóc lớn hơn. Ánh sáng nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-em-khong-quan-trong/394390/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.