Ông Sinh đã nhận ra sự bất thường của cô cháu gái kể từ ba hôm trước. Ông thấy con bé khó chịu nhìn đĩa cá trắm kho mà nó từng rất thích. Thấy nó hỏi lại những câu mà nó vốn đã biết rất rõ câu trả lời. Thấy nó nói chuyện với vợ ông một cách khéo léo, và ma mãnh. Trông có vẻ nó không chống chế, nhưng ánh mắt lại đầy khinh thường và cay nghiệt. Tuy Ngọc không phải đứa trẻ do ông sinh ra, nhưng ông là một phần tạo nên con người nó. Sinh ngờ rằng sau khi biết nó mất trắng số tiền tiết kiệm của mẹ, nó đang ủ mưu kế để hại ông.
Sinh không vội đi tìm câu trả lời, ông cho rằng im lặng cũng là một cách để những sự thật phơi bày. Khi im lặng, ông có thể quan sát. Không có sự bất thường nào có thể trốn được trước ánh mắt soi xét của ông.
...
Bồn chồn. Đó là tất cả những gì có trong Vĩnh mấy ngày nay. Anh đã dứt áo ra đi ngay trong ánh mắt khẩn cầu của Thuỵ Nhiên. Anh đã chặt đứt hết tất cả những ham muốn mới chớm nở trong lòng về việc anh sẽ bảo vệ cô mà không cần gì hết. Anh làm thế vì trái tim anh muốn. Nhưng anh nói rồi đấy, anh đã chặt đứt hết tất cả rồi.
Đó là một cái vực sâu không lối thoát. Vĩnh nghĩ và nhìn điếu thuốc. Một cái vực sâu mà nếu anh nhảy vào, anh chẳng biết mình có thể sống sót mà trở ra hay không. Nhưng con quỷ ham muốn sẽ không bao giờ buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cua-anh/2625005/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.