Trước việc một học sinh giỏi như Ngọc lại không thể làm được những bài toán đơn giản nhất, không trả lời được những câu hỏi lý thuyết mà cô từng thuộc lòng đã khiến cho toàn bộ giáo viên trong trường đặt ra một câu hỏi: "Liệu có phải Ngọc đã trải qua chuyện gì đó và cô ấy muốn buông bỏ?"
Trong thời đại này, trầm cảm như thể là một căn bệnh ung thư về mặt tâm hồn. Gần như không thể cứu chữa. Nó sẽ ăn mòn, sẽ làm cho cá thể mà nó trú ngụ phải chết đi từng chút một. Đôi tay bám víu lấy cuộc đời này của họ sẽ mỏi nhừ, đau đớn. Rồi họ sẽ phải buông tay.
Đó là một căn bệnh đáng sợ. Nhưng nó thuộc về mặt cảm xúc. Những vết thương nó gây ra là vô hình nên người ta không thể nhìn ra sự nguy hại của nó. Những người đã từng trải qua mới hiểu được nỗi cô đơn tột cùng, mới đồng cảm trước những tiếng nói lầm rầm, thôi thúc họ bước vào bóng tối phát ra từ cõi vô minh. Còn những người chưa từng trải qua, họ chỉ bàng hoàng với nó khi nó làm ai đó chết đi.
"Nghỉ có ba buổi mà trông mày lạ thế?" Trâm hỏi. Cô chơi với Ngọc đủ lâu để hiểu được những xáo trộn gần đây của bạn mình. Không, phải gọi là thay đổi. Thay đổi một trăm tám mươi độ.
Lúc ấy Thuỵ Nhiên vẫn bình thản uống trà sữa. Cô thích thức uống này. Hình như cô đã bắt đầu thích nghi với cơ thể của Ngọc. Trước kia Thuỵ Nhiên kén ăn cũng là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-cua-anh/2625006/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.