Hai người về đến nhà cũng đã là 7 rưỡi tối. Mỹ Nguyệt ngồi trên xe ngủ quên mất từ lúc nào không hay, bàn tay vẫn nắm chặt tay anh không chịu buông. Anh đỗ xe xong đâu đấy mới gọi cô dậy, lại bị cô quẳng tay ra, quay người sang bên cửa xe ngủ tiếp. Anh vừa bất lực vừa buồn cười, mở cửa xe đi ra rồi vòng qua cửa xe bên cô mở ra, lại nhẹ nhàng thúc giục.
“Dậy thôi nào em. Đến nhà rồi. Lên nhà rồi ngủ tiếp.”
Lời nói dịu dàng gọi dậy cũng không thể nào đánh thức con sâu ngủ như cô. Cái tính thích ngủ này trải đều trong năm, đặc biệt là vào mùa đông, cô chỉ cần nằm trong chăn ấm, phòng ấm hoặc chỗ nào đó ấm áp là có thể ngủ được ngay.
Bất lực với cô, Diệp Chính Thần đành ôm cô lên luôn.
Thay đổi tư thế từ trong xe đến bị người khác bế, Mỹ Nguyệt cựa quậy, phát ra mấy âm thanh ậm ừ như không vừa ý, rồi lại ngửi được mùi hương quen thuộc của anh, cô dụi đầu vào hõm cổ của anh, tay ôm chặt lấy cổ anh, lại yên tĩnh mà chìm vào giấc ngủ.
Anh bị hành động của con mèo nhỏ này làm cho bật cười, vừa vui vẻ nhưng lại phải vừa kiềm chế, đúng là hành hạ người mà.
Một người bế một người cuối cùng cũng vào nhà, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường an toàn, hành động lưu loát không hề cần bật điện vì sợ cô lại tỉnh giấc. Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi rời ra ngoài phòng khách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3733601/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.