🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hai người về đến nhà cũng đã là 7 rưỡi tối. Mỹ Nguyệt ngồi trên xe ngủ quên mất từ lúc nào không hay, bàn tay vẫn nắm chặt tay anh không chịu buông. Anh đỗ xe xong đâu đấy mới gọi cô dậy, lại bị cô quẳng tay ra, quay người sang bên cửa xe ngủ tiếp. Anh vừa bất lực vừa buồn cười, mở cửa xe đi ra rồi vòng qua cửa xe bên cô mở ra, lại nhẹ nhàng thúc giục.

“Dậy thôi nào em. Đến nhà rồi. Lên nhà rồi ngủ tiếp.”

Lời nói dịu dàng gọi dậy cũng không thể nào đánh thức con sâu ngủ như cô. Cái tính thích ngủ này trải đều trong năm, đặc biệt là vào mùa đông, cô chỉ cần nằm trong chăn ấm, phòng ấm hoặc chỗ nào đó ấm áp là có thể ngủ được ngay.

Bất lực với cô, Diệp Chính Thần đành ôm cô lên luôn.

Thay đổi tư thế từ trong xe đến bị người khác bế, Mỹ Nguyệt cựa quậy, phát ra mấy âm thanh ậm ừ như không vừa ý, rồi lại ngửi được mùi hương quen thuộc của anh, cô dụi đầu vào hõm cổ của anh, tay ôm chặt lấy cổ anh, lại yên tĩnh mà chìm vào giấc ngủ.

Anh bị hành động của con mèo nhỏ này làm cho bật cười, vừa vui vẻ nhưng lại phải vừa kiềm chế, đúng là hành hạ người mà.

Một người bế một người cuối cùng cũng vào nhà, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường an toàn, hành động lưu loát không hề cần bật điện vì sợ cô lại tỉnh giấc. Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi rời ra ngoài phòng khách, cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Thịnh để xin phép cho Mỹ Nguyệt ở lại.

Lúc đầu nghe được Diệp Chính Thần muốn để Mỹ Nguyệt ở lại nhà anh một đêm, Lâm Thịnh nhảy dựng lên không đồng ý, tới tấp đòi địa chỉ nhà anh để đưa con gái về. Anh còn chưa nói gì thì bị Lý Thục An giật lấy điện thoại, vứt qua một bên rồi nói chuyện với Diệp Chính Thần. Anh bình tĩnh hứa sẽ trân trọng cô, không làm điều gì vượt quá phép tắc, không để cô chịu thiệt. Lý Thục An cũng rất tin tưởng đứa trẻ này, đồng ý để Mỹ Nguyệt ở lại, còn hỏi thêm có chuyện gì xảy ra không. Diệp Chính Thần nghĩ lại chuyện lúc chiều thì hơi ngập ngừng, im lặng một chút rồi nói Lý Thục An không cần lo lắng, không có chuyện gì đặc biệt để bà yên tâm. Bà lại nhắc nhở đôi chút với anh, anh vừa nghe vừa vâng dạ cẩn thận.

“Vâng, cháu biết rồi ạ. Cháu chào cô ạ.”

Kết thúc cuộc điện thoại, anh thở một hơi. Xem ra sau này con đường chinh phục người bố vợ là ông Lâm Thịnh còn dài lắm. Người làm bố đúng là rất yêu thương con gái, đến mức đáng sợ...

Lúc này, cô từ trong phòng ngủ dụi dụi mắt mơ màng đi ra, chân còn chẳng thèm xỏ dép, đã đi đến gần chỗ anh. Anh tiến tới, ôm bổng cô lên để cô treo trên người mình, lại buông lời trách cứ.

“Sao em lại không đi dép? Lạnh hết chân rồi.”

Mỹ Nguyệt còn ngái ngủ, gục vào vai anh lười biếng đáp.

“Thức dậy không thấy anh đâu... nên em tìm anh.”

Diệp Chính Thần đặt cô ngồi xuống giường, đi dép cho cô, lại xoa xoa cái đầu nhỏ đang mơ màng nói.



“Em đói chưa? Anh nấu cho em ăn nhé?”

Mỹ Nguyệt tỉnh táo hơn chút, hỏi lại anh.

“Anh biết nấu cơm ạ?”

Diệp Chính Thần mỉm cười, đứng dậy kéo cô ra ngoài, vừa đi vừa nói.

“Ừm, mấy năm ở nước ngoài nên có học một chút.”

Anh sống một mình ở nước ngoài, vốn dĩ chỉ cảm thấy ăn gì uống gì cũng chẳng quan trọng. Rồi anh thấy một chương trình về đầu bếp gia đình, vợ chồng có thể nấu ăn cho nhau. Không hiểu sao lúc ấy anh lại đi học theo chương trình đó. Cũng may bây giờ có chỗ để dùng đến.

Diệp Chính Thần để cô ngồi lên sofa ở phòng khách, dúi vào tay cô điều khiển TV rồi bảo cô xem đợi anh nấu cơm. Cô bật TV lên nhưng lại chẳng để ý đến chương trình trên đó, ánh mắt dán chặt lên người anh.

Nhìn người đàn ông đang vì cô mà nấu cơm kia khiến cô có cảm giác kỳ lạ. Ngoài bố Thịnh ra đây là người đàn ông đầu tiên dịu dàng nấu cơm cho cô như vậy, không hề oán trách mà chỉ thấy sự ân cần và vui vẻ hạnh phúc.

Cảm nhận được ánh mắt của cô nhưng anh chỉ trộm mỉm cười, để im cho cô nhìn không vạch trần, vì anh cũng rất thích cảm giác được cô nhìn như vậy.

Ngồi nhìn một lúc lâu, Mỹ Nguyệt ném điều khiển qua một bên, lon ton chạy vào phòng bếp, ôm lấy anh từ đằng sau. Diệp Chính Thần vẫn thản nhiên nấu ăn, xoa nhẹ tay cô nói.

“Ngoan, ra ngoài đợi đi em. Sắp xong hết rồi.”

Mỹ Nguyệt cứng đầu không nghe, áp mặt lên lưng anh, nhất quyết không rời đi.

Dáng vẻ làm nũng này của cô chỉ khiến anh thuận theo, không thể nào khuyên ngăn được, cứ để cô vừa ôm vừa đi theo anh trong phòng bếp.

Qua không bao lâu, các món ăn đã được anh làm xong. Anh tắt bếp, gỡ nhẹ

tay cô ra để quay người lại nhìn cô, chỉ mới quay người lại cô đã ôm chặt lấy anh, vùi vào trong lòng anh không muốn buông ra.



Anh nhẹ nhàng ôm lại cô, lại xoa đầu khuyên nhủ.

“Ngoan. Chúng ta ăn cơm trước nhé.”

Mỹ Nguyệt như đứa trẻ 3 tuổi, biếng ăn, lắc đầu nguầy nguậy từ chối bữa cơm.

“Em không muốn ăn”

Cô thật sự không còn khẩu vị gì để ăn, tâm trạng giống như trời sập vậy, không có hứng thú để ăn.

Nhìn ra được tâm trạng xuống dốc của cô, anh dỗ dành.

“Ngoan nào. Ăn một chút thôi. Anh nấu mà em không ăn sao?”

Đây là bữa cơm đầu tiên anh nấu cho cô. Sao cô có thể không ăn? Trời có sập cô cũng phải ăn.

Mỹ Nguyệt tách ra khỏi lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh, kiên cường nói.

“Ăn chứ ạ.”

Rồi anh để cô ngồi vào ghế. Những món ăn anh làm đều là món yêu thích của cô, trông rất đẹp mắt. Trong thời gian ngắn như vậy mà anh lại nấu được món ăn vừa ngon vừa đẹp như vậy. Anh thật quá lợi hại rồi. Chẳng bù cho cô. Trong từ điển của cô không có từ nấu ăn. Thiên phú về bếp núc là con số không tròn trĩnh.

Cô vừa ăn vừa giơ ngón cái biểu đạt sự tán thưởng với mỹ vị mà anh làm.

“Anh chính là người đàn ông của gia đình rồi.”

Diệp Chính Thần bật cười, ngồi đối diện vừa gắp thức ăn cho cô vừa cảm ơn lời tán thưởng chân thành của cô. Lời khen của cô là nhận xét đáng giá và đầy ý nghĩa đối với anh.

Cô cảm thấy những cảm xúc tiêu cực như trời sập kia được tháo bỏ không ít, nhẹ nhàng hơn lúc nãy rất nhiều. Người đàn ông này chính là liều thuốc tuyệt vời và thần kỳ nhất dành cho cô bất cứ khi nào. Cô cảm giác như dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ đứng trước mặt bảo vệ và gánh trời cho cô, tất cả trở nên không còn đáng sợ nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.