Thời gian chẳng mấy chốc đã là những tháng cuối năm, không khí ở thành phố cũng lạnh hơn khi vào đông, người người đã bắt đầu mặc áo khoác dày, khăn quàng cùng nhiều đồ giữ ấm khác. Sinh viên thường trêu nhau trong mùa đông này có người yêu để ôm thì còn ấm hơn là mặc áo hay đeo găng tay. Trước đây, Mỹ Nguyệt cũng chẳng để tâm mấy điều này, vì bản thân mình cũng không có, hà tất phải để ý người ta nói gì.
Năm nay, Mỹ Nguyệt được chính thức cảm nhận cảm giác ấm áp trong mùa đông là như thế nào. Một người sợ lạnh như cô vào mùa đông luôn trong tình trạng chui trong chăn không ra ngoài, trừ khi đi học. Ăn cơm hay học bài ở nhà cũng là ở trong chăn, không thể rời xa nửa bước. Ra ngoài còn càng khoa trương hơn, cô mặc rất nhiều tầng áo bên trong, bên ngoài còn có một cái áo khoác phao lớn, nhìn không khác gì một quả bóng biết đi.
Diệp Chính Thần đến đón Mỹ Nguyệt đi học, nhìn thấy bộ dạng tròn trịa như quả bóng của cô thì bật cười, bị cô lườm một cái mới ngừng lại, chỉnh chiếc khăn quàng trên cổ cho cô rồi cả hai mới ngồi vào xe để đến trường.
Trong trường, môn học của Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh cũng gần xong, có thể được nghỉ ở nhà để chuẩn bị bài luận tốt nghiệp. Trong thời gian đó, sinh viên bọn họ có thể đi làm thêm để lấy kinh nghiệm hoặc chuyên tâm làm điều gì đó mình thích. Lớp học sôi nổi bàn tán về chuyện này, mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3730996/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.