Trước cửa nhà họ Lâm, Diệp Chính Thần dừng xe lại quay qua xem cô gái nhỏ cạnh anh có còn tức giận không.
Cô quả nhiên đã hết giận từ lâu rồi, đôi má vẫn phiếm hồng từ nãy đến giờ chưa thể dịu đi.
Mỹ Nguyệt đang cởi dây an toàn để chuẩn bị xuống xe thì Diệp Chính Thần giữ tay cô lại. Cái cảnh tượng này có phải quá quen thuộc rồi không?
Mỹ Nguyệt còn chưa kịp hỏi gì, anh đã lên tiếng hỏi, đôi chân mày khẽ nhíu lại.
"Tuần sau em ngày nào cũng phải đi đến đó sao?"
Mỹ Nguyệt nhìn dáng vẻ lo được lo mất của anh thì không hiểu sao không khống chế được biểu cảm mà phì cười.
"Không ạ. Tuần sau em chỉ đến hai hôm cuối tuần thôi, đống nhạc phổ trong túi em phải xem cho hết mới đi học được."
Diệp Chính Thần nghe thấy vậy thì mỉm cười theo cô, ừm nhẹ một tiếng, xoa đầu cô rồi mới để cô xuống xe. Tâm trạng anh hình như tốt lên không ít, khoé môi cứ cong lên không chịu hạ xuống, có lẽ đến chính anh cũng chẳng nhận ra.
Mỹ Nguyệt để anh lái xe đi trước rồi mới xoay người trở vào nhà. Huyền Thanh không biết từ bao giờ đã đứng lù lù phía sau doạ cô một phen hú hồn hú vía. Khuôn mặt đầy vẻ hóng hớt của Huyền Thanh lại hiện lên, chạy đến khoác vai Mỹ Nguyệt.
"Tiến triển được đó nha. Đã bắt đầu đưa đón nhau về rồi ha..."
Cái giọng õng ẹo trêu chọc này thật sự khiến Mỹ Nguyệt chịu không nổi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3730969/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.