Mấy người Mỹ Nguyệt cùng đi ra ngoài xe của Diệp Chính Thần đã đỗ cách cổng trường một đoạn. Huyền Thanh vừa đi vừa hứng khởi.
"Hahahahaha, nhìn cái bản mặt của anh ta lúc cuối chạy đi mà cười muốn chết, hàng pha kè mà còn tưởng mình là hàng chính hãng hay gì, cười chết tao rồi."
Huyền Thanh vừa nói vừa kéo tay Mỹ Nguyệt, hưng phấn vừa đi vừa cười. Mỹ Nguyệt ở một bên bất lực nhưng cũng không nói gì, cũng thấy hả hê vì trừng trị được kể nói bậy nào đó.
Mỹ Nguyệt đột nhiên nhớ ra. Diệp Chính Thần đang đi cạnh cô sao? Sao anh ấy biết được chuyện ở trường. Mỹ Nguyệt nghi ngờ rồi quay qua hỏi Huyền Thanh.
"Mày lại đi mách lẻo với anh ấy?"
Bị Mỹ Nguyệt liếc mắt nhìn, Huyền Thanh chột dạ kéo lấy tay Mỹ Nguyệt làm nũng.
"Hì hì, vì một tháng trà sữa của hai đứa. Đừng tức giận mà."
Biết ngay cái đứa bạn mình không có tốt đẹp gì khi cười cười như vậy, nhưng Mỹ Nguyệt cũng chỉ đành bất lực, để cho Huyền Thanh tung tăng đi trước.
Diệp Chính Thần đi đằng sau Mỹ Nguyệt đột nhiên tiến lên phía trước, hơi cúi đầu xuống để sát với đầu cô, giọng trầm ấm.
"Còn có con chó nào quanh quẩn em không?"
Chó? Ai là chó cơ? Anh ấy đây là muốn ám chỉ ai cơ? Mỹ Nguyệt đơ người một chút rồi mới nhận ra từ ẩn dụ mà
Diệp Chính Thần dùng để chỉ Lưu Quang Hùng. Nói người khác là chó, anh cũng ác quá đi ha.
Mỹ Nguyệt lắc đầu, còn liếc nhẹ Diệp Chính Thần một cái.
"Anh không phải có người "nằm vùng" cho rồi sao? Còn hỏi em làm gì?"
Nói xong Mỹ Nguyệt hừ nhẹ một cái như cô bạn gái nhỏ giận dỗi, bước nhanh lên phía trước để đuổi kịp Huyền Thanh.
Ba người đi đến chỗ để xe, trong xe là Tần Chính Minh đang ngồi ở ghế đằng sau, Huyền Thanh nhanh chân bước lên xe ngồi cạnh anh họ mình nói muốn ngồi cùng anh họ để nói chuyện. Nhìn ra ý đồ của Huyền Thanh, Mỹ Nguyệt lại lườm cô một cái mà bị Huyền Thanh lè lưỡi trêu lại.
Bất đắc dĩ, Mỹ Nguyệt đành phải ngồi cạnh ghế lái với Diệp Chính Thần.
Đi trên đường, Tần Chính Minh và Huyền Thanh nói chuyện vui vẻ, chỉ có phía trên hai người Mỹ Nguyệt là im lặng không nói gì. Tần Chính Minh chợt nghĩ ra một chủ ý, lên tiếng đề nghị.
"Dù gì cũng gặp nhau rồi, hay là mọi người cùng đi ăn tối luôn đi.
Mỹ Nguyệt nghe vậy thì giật mình quay lại ghế đằng sau.
"Không..."
Còn chưa nói được, Huyền Thanh đã lớn tiếng chèn lên lời Mỹ Nguyệt.
"Không vấn đề ạ."
Rồi cô quay qua Mỹ Nguyệt, ánh mắt long lanh khẩn cầu cô cũng đồng ý, không biết đang có ý đồ gì trong đầu.
Mỹ Nguyệt bất lực, chỉ đành thỏả thuận đi ăn tối cùng. Huyền Thanh ngay lập tức vui vẻ.
"Hôm trước em, Nguyệt với ông nội có ăn ở khách sạn X, đồ ăn ngon lắm. Hay là ăn ở đấy đi ạ?"
Tần Chính Minh nghe Huyền Thanh nói vậy thì nhớ ra, với lên nói với Diệp Chính Thần.
"Khách sạn X? Đấy không phải là khách sạn của thằng Nguyên sao? Cũng được đó, cũng lâu rồi không gặp."
Diệp Chính Thần đang chuyên tâm lái xe, chỉ ừm nhẹ một tiếng. Huyền Thanh nghe thấy vậy thì nhảy lên, kề sát lại Tần Chính Minh hỏi lại.
"Anh, anh nói Nguyên đó là Trương Hoàng Nguyên hả? Là bạn anh hả?"
Tần Chính Minh bị ép ngồi sát vào cửa xe, bị cái gọi "anh" của Huyền dọa cho sợ, vội gật gật đầu. Huyền Thanh mặt mày hớn hở, vui như trúng số, Tần Chính Minh hỏi muốn gì mà Huyền Thanh không nói, chỉ ép buộc anh nói về Trương Hoàng Nguyên. Hai người giằng co mãi, một người tra khảo, một người bị ép cung, anh em nhà này không một phút ngừng nghỉ được mà gà bay chó sủa suốt cả đoạn đường.
Diệp Chính Thần vừa lái xe vừa nói với Mỹ Nguyệt.
"Anh lái xe không tiện chỉnh bản đồ, em chỉnh giúp anh đi."
Mỹ Nguyệt ồ một tiếng rồi nghiêng đầu qua chỉnh đường đi đến khách sạn trên bản đồ điện tử của xe, rồi lại hỏi lại anh xem đã được chưa, vì cô không rành mấy thiết bị trên xe ô tô cho lắm, chỉ làm theo tổ tiên mách bảo thôi.
Hai người bắt đầu trò chuyện...
Một màn này bị hai người ngồi dưới nhìn thấy, đang cãi nhau cũng phải tạm dừng và nhìn nhau, cùng chung một suy nghĩ. Ô, một đôi vợ chồng tình thâm. Không khí trở lên bớt lạnh nhạt hơn lúc nãy.
Tầm 20 phút sau, cả bốn người đã có mặt tại khách sạn của Trương Hoàng Nguyên, mọi người xuống xe, đi thẳng vào trong đến quầy lễ tân, xe được nhân viên nhận và đưa vào gara. Trương Hoàng Nguyên đã được báo trước rằng mọi người sẽ đến ăn cơm nên Tần Chính Minh vừa nhắn tin, sau mấy phút Trương Hoàng Nguyên đã xuống tới sảnh khách sạn để đón mọi người.
Huyền Thanh vừa nhìn thấy Trương Hoàng Nguyên thì chân trước chân sau nhảy lên, mặt cũng tỏ vẻ ngại ngùng hiếm thấy, ánh mắt vừa nhìn người đang bước tới vừa bấu lấy tay Mỹ Nguyệt lay lay. Mỹ Nguyệt thấy vậy thì trêu chọc.
"Sao vậy trạch nữ? Nhìn thấy nam thần rồi hả?"
Huyền Thanh vẫn đang ngơ ngác nhìn, mơ mộng nói ra tiếng lòng của mình lúc nào không hay.
"Ừ, crush của tao đấy."
Mỹ Nguyệt nhìn dáng vẻ mê trai của Huyền Thanh mà liên tưởng đến mình lúc gặp lại Diệp Chính Thần. Mình cũng là dáng vẻ này nhìn anh ấy? Đúng là yêu nghiệt mà. Đây chính là tội ác không hình, khiến con người ta tử vong lúc nào không hay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]