🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trước cổng trường đại học, giờ tan học đã qua được khá lâu rồi nhưng trước cổng trường vẫn có rất nhiều người đang vây quanh thành vòng tròn để hóng náo nhiệt. Giữa vòng tròn, Mỹ Nguyệt đang thấy ghê tởm bộ dạng nói năng giả tạo của Lưu Quang Hùng, nhìn mà muốn đấm cho anh ta mấy phát, nhưng vì bây giờ người đứng xem quá đông, cô nhẫn nhịn không động tay, hỏi lại anh ta.

"Anh nói, tôi đã đồng ý hẹn hò với anh, bằng chứng đâu?"

Lưu Quang Hùng lý lẽ mạnh dạn trả lời.

"Hôm đó, anh tặng hoa và tỏ tình với em, em đã nhận hoa đồng ý với anh rồi mà."

Mỹ Nguyệt khoanh tay trước ngực, cười chế giễu.

"Nhận hoa của anh là đồng ý hẹn hò với anh hả? Não anh là đường thẳng à? Chỉ một hành động không rõ ràng cũng chứng tỏ tôi đồng ý hẹn hò với anh? Hơn nữa, hoa kia tôi căn bản là không nhận nhá, còn chả động vào, tôi nhớ anh cũng đâu có tỏ tình với tôi đâu. Là tôi đăng trí rồi hay là anh bị khùng rồi? Nói năng vớ vẩn. Tôi khuyên anh có bệnh thì đi trị, đừng ở đây nói nhăng nói cuội."

"Anh..."

Lưu Quang Hùng còn chưa kịp biện giải thì Mỹ Nguyệt đã hỏi tiếp.

"Mà kể cả cho là có, trên mạng anh nói tôi nhận lời rồi nhưng lại không coi trọng anh, muốn bỏ mặc anh? XIn hỏi, tôi và anh có kết bạn trên mạng, có nói chuyện với nhau sao?"

Nói đến đây, Lưu Quang Hùng thấy chột dạ, mặt cúi thấp xuống không trả lời, luống cuống muốn tìm câu giải thích cho hành động của mình. Mỹ Nguyệt biết được ý đồ của anh ta, khinh thường nói.

"Anh tốt nhất là lên mạng giải thích rõ ràng chuyện này cho tôi, ở đây nhiều người nghe được như này, anh mà không làm rõ ràng, tôi sẽ cho anh biết thế nào là nhà giam."

Mỹ Nguyệt nói xong, đi qua Lưu Quang Hùng, còn chưa đi được hai bước đã bị anh ta kéo lấy tay.

"Em cho anh một cơ hội đi, anh..."



Đôi tay không an phận của anh ta bắt đầu vươn tới gần Mỹ Nguyệt, cô vội lui người về phía sau, đang định mắng cho anh ta một trận thì một cái rầm. Lưu Quang Hùng bị một cú đạp ngã xuống đất. Một mùi hương quen thuộc của hương cỏ ôm lấy cô, bàn tay ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng không dùng quá nhiều lực như đang bảo vệ một điều gì đó rất trân quý. Mỹ Nguyệt ngơ ngác nhìn Diệp Chính Thần, không hiểu sao anh lại xuất hiện ở đây.

Lưu Quang Hùng bị đạp xuống đất, đau đớn ôm bụng, khó chịu nhìn lên.

"Anh dám đánh tôi?"

Diệp Chính Thần khinh thường nhìn Lưu Quang Hùng, không nói gì, chỉ quay lại nhìn Mỹ Nguyệt, kiểm tra cổ tay vừa nãy bị Lưu Quang Hùng nắm lấy có bị gì hay không, rồi lại lo lắng hỏi.

"Không sao chứ?"

Mỹ Nguyệt lắc đầu, lại hỏi lại Diệp Chính Thần.

"Sao anh lại ở đây?"

Diệp Chính Thần không đáp lại, chỉ lại tay vẫn chắc chắn ôm lấy vai Mỹ Nguyệt, nhìn Lưu Quang Hùng lạnh nhạt nói.

"Tránh xa em ấy ra."

Lưu Quang Hùng đau đớn đứng dậy, không phục.

"Anh là ai chứ? Dựa vào đâu nói tôi phải tránh xa?"

Huyền Thanh đứng cạnh Mỹ Nguyệt góp náo nhiệt.

"Là ai thì cũng tốt hơn loại người như anh."



Lưu Quang Hùng cười chế giễu.

"Ha, tôi biết rồi, Ly Mỹ Nguyệt, cô đồng ý tôi rồi lại cùng người khác yêu đương đúng không? Loại con gái như cô đúng thật là..."

Lưu Quang Hùng còn chưa nói xong thì bị Diệp Chính Thần chặn họng, nhìn Mỹ Nguyệt nhẹ nhàng nói.

"Là tôi đang theo đuổi em ấy. Hơn nữa em ấy còn chưa đồng ý tôi."

Một câu này nói ra, khiến mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, bao gồm Mỹ Nguyệt. Mọi người đều đang nghĩ một người với vẻ ngoài xuất sắc như Diệp Chính Thần lại đang theo đuổi Mỹ Nguyệt, đúng là một tin tức lớn. Đây là chuyện gì nữa vậy? Một ngày mà lượng tin tức cũng lớn quá vậy?

Diệp Chính Thần quay qua nhìn Lưu Quang Hùng tiếp tục nói.

"Có tôi ở đây, em ấy không cần để ý đến cậu."

Mọi người xung quanh xem náo nhiệt nãy giờ, chỉ bằng hai câu đã khiến họ bị anh thao túng gật đầu đồng ý với anh, tin tưởng rằng Mỹ Nguyệt có người đẹp trai như thế theo đuổi thì ngu gì còn để ý một người như Lưu Quang Hùng.

Huyền Thanh lại tiếp tục thêm lời, nhìn Lưu Quang Hùng mà chế giễu.

"Đúng đó, cũng không nhìn lại bản thân mình xem, vẻ ngoài, năng lực, tài sản, anh có chỗ nào bằng người ta chứ.

Nguyệt cũng không phải mù, ngu gì mà ở cạnh anh chứ. Anh tốt nhất là quản cho tốt cái miệng của mình, nếu không họa từ miệng mà ra đấy."

Huyền Thanh vừa nói vừa vỗ vỗ vai của Lưu Quang Hùng, nhắc nhở anh ta nhưng lại làm cho anh ta có cảm giác bị sỉ nhục, chiêu này đúng là lợi hại, cũng không biết Huyền Thanh học được từ lúc nào nữa.

Mọi người hóng chuyện xung quanh cũng gật gật đầu đồng ý với Mỹ Nguyệt, xì xào bàn tán khiến Lưu Quang Hùng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Anh ta tự thấy nhục nhã, bỏ chạy khỏi hiện trường, không ngoái đầu lại. Mấy người Mỹ Nguyệt toàn thắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.