🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trương Hoàng Nguyên là một người thẳng thắn, hòa đồng, có chút ngây ngô nhưng luôn nghiêm túc trong công việc của mình, nhưng anh ta chính là một con cáo gian xảo. Đó là nhận xét của Tần Chính Minh trước đó ở trên xe khi Huyền Thanh hỏi.

Nhìn thấy người thật, Mỹ Nguyệt cảm thấy hình như nhận xét của Tần Chính Minh cũng khá đúng, chỉ là cái gian xảo anh ấy nói thì thấy không đúng lắm. Vấn đề ở đây là Huyền Thanh, nó lúc trước đu idol đu đến độ ngày đêm không phân, nhưng được một thời gian thì bỏ chỉ vì không thích nữa. Dáng vẻ bây giờ cũng giống hệt như đang đu idol lúc trước, không biết được bao lâu. Mỹ Nguyệt suy ngẫm cho tương lai đáng lo của người nào đó.

Huyền Thanh vừa nhìn Trương Hoàng Nguyên vừa kích động lay lay, bóp lấy cánh tay Mỹ Nguyệt, dáng vẻ đúng như cô fan nhỏ gặp được thần tượng của mình, hạnh phúc đến quên đi tất cả.

Trương Hoàng Nguyên tiến đến gần 4 người Mỹ Nguyệt, giọng nói chững chạc nhưng vẫn có phần nhẹ nhàng, tiến lên chào hỏi Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh.

"Xin chào em, Nguyệt và Thanh đúng không? Anh nghe ông Nghĩa kể nhiều về hai đứa lắm đó."

Mỹ Nguyệt nghe vậy thì lịch sự cúi chào.

"Vâng, em chào anh.

Huyền Thanh đứng cạnh vẫn chưa thoát khỏi cái tâm si mộng của mình, nhìn Trương Hoàng Nguyên không chút kiêng dè, miệng còn chưa chào hỏi người ta, Mỹ Nguyệt bất lực, véo cho cô một phát nhắc nhở, Huyền Thanh lúc này mới giật mình tỉnh lại.

"A, chào anh ạ. Lại gặp lại rồi ạ. Lần trước cảm ơn anh ạ."

Thấy hai người có chuyện gì đó giấu mình, Tần Chính Minh khoác vai Trương Hoàng Nguyên, hỏi cung.

"Hử? Chuyện gì thế? Mày có chuyện gì với em gái tau?"

Giọng hỏi vừa nghiêm vừa mang chút tiếng địa phương khiến mọi người bật cười, Trương Hoàng Nguyên giải thích là chuyện lần trước xin video từ camera. Tần Chính Minh cũng nhớ ra người mà đã nói cho Huyền Thanh không phải chính là anh sao? Trong đầu anh lúc này bắt đầu hiện lên cả đống kịch bản tiểu thuyết máu chó, giông tố ầm ầm kéo đến, anh lại chính là người kéo thằng con trai khác đến cạnh em gái mình. Nhìn cái mặt em gái mình là biết, nó mê thằng này chắc luôn rồi. Chết thật, cái này mà để ông nội biết được, anh chắc bị đánh cho nhừ đòn.

Tần Chính Minh còn đang mộng tưởng, Trương Hoàng Nguyên đã lé ra khỏi anh ta rồi nói với ba người còn lại.



"Bây giờ ăn cơm thì còn khá sớm, mọi người muốn dùng chút bánh ngọt mới ra của khách sạn không?"

Huyền Thanh và Mỹ Nguyệt đồng thanh trả lời.

"Có ạ."

Cả hai cô nàng đều đam mê với đồ ngọt, mà vì thể chất ăn hoài không béo nên lại càng nghiền đồ ngọt hơn, thậm chí đến khẩu vị ăn cũng giống nhau. Chắc đây là kết quả của việc ở chung và chơi chung với nhau lâu ngày.

Rồi mọi người cùng di chuyển đến với bánh ngọt, bỏ lại Tần Chính Minh đang đau khổ vùng vẫy một mình.

Trương Hoàng Nguyên đưa mọi người đến một nhà hàng của khách sạn, tự check in cho mọi người và gọi món.

Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh thấy bánh ngọt thì vui vẻ vừa tự sướng vừa thưởng thức. Ba người đàn ông kia thì không ăn bánh ngọt nên ra bàn bên cạnh ngồi uống nước nói chuyện.

Câu chuyện của ba người đàn ông nhưng thường chỉ có Tần Chính Minh và Trương Hoàng Nguyên nói chuyện, còn Diệp Chính Thần chỉ là người ngồi cho đủ số lượng, từ khi họ gặp và chơi với nhau hồi đại học đã như vậy nên cũng quen rồi.

Tần Chính Minh hẩm hừ lườm qua Trương Hoàng Nguyên rồi cảnh cáo.

"Nói cho mày nghe nhá. Cấm để ý đến em gái tao."

Trương Hoàng Nguyên đang ung dung cầm ly cà phê trong tay, hớp một hụm nhỏ rồi nhìn lên, ánh mắt thắc mắc hỏi.

"Tại sao chứ?"



Tần Chính Minh tức lộn ruột, gẵn giọng.

"Lại còn tại sao. Mày nghĩ để ông nội tao biết được tao là đứa cho mày với em ấy gặp nhau, tao còn sống được chắc? Mày dám đánh chủ ý lên em gái tao, tao với mày tuyệt giao."

Trương Hoàng Nguyên suy ngẫm nhìn Huyền Thanh, khẽ nhếch khóe môi lên. Né ra xa chắc là không thể nào rồi.

Anh im lặng không nói gì, liếc nhìn Diệp Chính Thần ngồi đối diện mình, đang chăm chú nhìn bàn đăng sau họ, chính xác hơn là nhìn ai đó. Trương Hoàng Nguyên cười nhẹ.

"Thần không phải cũng thế sao? Sao nói tao được?"

Tần Chính Minh giờ mới nhận ra. Đúng ha, Diệp Chính Thần đang tích cực theo đuổi Mỹ Nguyệt, em ấy giờ cũng là người nhà họ Lâm rồi, được ông nội yêu quý không khác gì Huyền Thanh. Toang rồi, sao giờ anh mới nhận ra.

Lúc trước anh còn bày cho Diệp Chính Thần cách để tỏ tình với Mỹ Nguyệt.

Lần này toang thật rồi, cuộc sống không còn gì hối tiếc nữa. Tần Chính Minh nhìn qua Diệp Chính Thần, ngăn chặn tầm nhìn của anh, nhắc nhở câu.

"Mày đừng nói cho ông biết chuyện tao bày kế cho mày được không?"

Dáng vẻ Tần Chính Minh đáng thương biết bao, nhưng đáng tiếc trước mặt Diệp Chính Thần nó chẳng là gì cả, anh lạnh nhạt nói.

"Mày không quản được. Tránh ra."

Tần Chính Minh từ trước đã chẳng nói lại Diệp Chính Thần, bản thân tủi thân chỉ có thể ngậm ngùi ngồi uống nước một mình. Trương Hoàng Nguyên thì thỏa mãn đạt được mục đích.

Diệp Chính Thần vẫn tiếp tục việc nhìn ngắm của mình, trong lòng dâng lên ý chí muốn đạt được mục tiêu. Cô ấy là của tôi, ai cũng không dành được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.