Huyền Thanh nhận ra trong cái đầu nhỏ của Mỹ Nguyệt đang nghĩ ngợi lung tung, cô liền nắm lấy tay Mỹ Nguyệt, nói lảng sang chuyện khác.
“Không nói cái này nữa. Đúng rồi, ông nội nói ngày mai ông sẽ qua chơi đó.
Mỹ Nguyệt mở mắt, thoáng chốc đã bị câu nói của Huyền Thanh đánh lạc hướng.
“Ông nội á? Thật sao?”
Huyền Thanh cười vừa uống trà sữa vừa nói.
“Ừm, hôm qua bố tao bảo ông nội muốn đi thăm công ty ở đây, nên muốn ở lại thăm hai đứa cháu gái.”
Mỹ Nguyệt nở nụ cười vui vẻ khi nghe ông nói mình là cháu gái ông, nói với Huyền Thanh.
“Thế, tí nữa tao với mày cùng về nhà, mai đợi ông qua, đằng nào mai cũng không có tiết.”
Mọi việc đã nhanh chóng được quyết định như thế. Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh cùng về nhà đã thấy Lâm Thịnh và Lý Thục An bận rộn trong bếp. Hương thơm tỏa ra ngào ngạt, khiến hai đứa nhanh chóng chạy vào phòng bếp, lanh lợi hỏi thăm.
“Chú, dì, con về rồi ạ.”. Mỹ Nguyệt nhìn thấy Lâm Thịnh và Lý Thục An trong bếp thì tươi cười chào hỏi, chạy đến ôm hai người một cái.
Đây là thông lệ chào hỏi bình thường mà Lý Thục An đã dạy Mỹ Nguyệt, lần nào về nhà cũng phải nói “Con về rồi ạ” và ôm hai người một cái. Mỹ Nguyệt luôn ngoan ngoãn làm theo, không bỏ qua lần nào, vì cô thấy nó rất tình cảm, luôn có cảm giác có người luôn đợi cô trở về nơi gọi là nhà.
Huyền Thanh thì nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3722764/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.