🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mỹ Nguyệt nghe được lời khuyên của Lý Thục An thì cảm thấy đỡ lo lắng hơn, đôi mắt lim dim bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Tại một căn chung cư lớn, Diệp Chính Thần ngồi ở bàn uống nước phòng khách. tay cầm cốc rượu dáng ngắn, nhìn một lát rồi lại cầm lên uống, lúc lại trầm ngâm suy nghĩ. Trương Hoàng Nguyên, bạn thân của Diệp Chính Thần nhìn ông bạn mình chán đời bất lực lên tiếng.

“Đại ca, nửa đêm nửa hôm, ông gọi tôi dậy chỉ để nhìn ông uống rượu hả?”

Diệp Chính Thần im lặng không nói gì, tiếp tục cầm cốc rượu lên uống, không nói câu nào. Trương Hoàng Nguyên thở dài cầm cốc rượu lên bất lực uống cùng người anh em của mình, bản thân cũng không hiểu sao lại ngồi đấy uống rượu lúc nửa đêm với Diệp Chính Thần.

“Tao tỏ tình rồi”. Diệp Chính Thần giọng khàn khàn, thất thiểu nói.

Trương Hoàng Nguyên nghe được thì sặc cả rượu, ho mấy phát, lấy lại bình tĩnh hỏi lại.

“Mày nói gì? Tỏ tình? Ai cơ?”

Diệp Chính Thần đã hơi mơ hồ trong men rượu, vẫn giữ tỉnh táo trả lời câu hỏi của Trương Hoàng Nguyên.

“Nguyệt”

“Ly Mỹ Nguyệt?”. Trương Hoàng Nguyên ngồi một bên bị tin tức vừa ập tới của Diệp Chính Thần làm cho ngu người, càng nhiều phần là ngạc nhiên.

Diệp Chính Thần gật gật đầu, tâm tình lại trầm xuống như tận thế tới nơi rồi vậy. Trương Hoàng Nguyên nhìn biểu cảm của Diệp Chính Thần thì đoán chắc chắn giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì đó, lấy tay vỗ vỗ lưng của Diệp Chính Thần an ủi.

“Sao không nói cho cô ấy biết chuyện 5 năm qua mày sống thế nào?.”. Trương Hoàng Nguyên thắc mắc.

Diệp Chính Thần lắc lắc đầu. Trương Hoàng Nguyên không hiểu sao cái thằng này sống thiếu người mình thích thì đau khổ như vậy nhưng lại không nói lời nào cho đối phương, chỉ ngốc nghếch đợi chờ trong mông lung.



Diệp Chính Thần bỗng nói. “Không muốn em ấy bị ép buộc.

Diệp Chính Thần vốn là người kiệm lời, nhưng là bạn bè bao năm của Diệp Chính Thần, Trương Hoàng Nguyên có thể hiểu được lời của Diệp Chính Thần. Thằng này thích người ta bao nhiêu năm cũng không dám nói, sợ người ta chạy mất, thích đến nỗi nâng niu trong lòng bao năm không thay đổi, không thèm nhìn đến người nào khác.

Một người thận trọng như vậy cũng không biết sao bị điều gì kích thích, đột nhiên lại bốc đồng đi tỏ tình với con gái nhà người ta. Năm đó, khi Diệp Chính Thần đi nước ngoài, Trương Hoàng Nguyên tưởng rằng hai người này cứ vậy mà buông tay nhau thật rồi. Có đôi lúc, trong lúc say rượu còn hay nhắc đến tên Ly Mỹ Nguyệt, nhưng không ngờ người anh em của mình lại cứng đầu như vậy, cố chấp với một mình Ly Mỹ Nguyệt. Sau này, hai người họ chắc sẽ thú vị lắm đây...

Tại nhà họ Lâm, Mỹ Nguyệt tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau. Cô đã tỉnh dậy nhưng vẫn nằm lười nhác trên giường một lúc lướt điện thoại một lúc rồi mới đứng dậy đánh răng rửa mặt, bước xuống nhà.

Còn chưa bước xuống nhà, Mỹ Nguyệt đã nghe thấy tiếng nói chuyện. Mỹ Nguyệt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của một người đàn ông lớn tuổi, hơn hở chạy tới ghế phòng khách, lên giọng vui vẻ chào.

“Ông nội, ông đến rồi ạ?”

Một người đàn ông tầm 80 tuổi với khuôn mặt nhìn có chút nghiêm khắc ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, nghe thấy giọng của Mỹ Nguyệt, cười híp mắt lại đáp, vẫy vẫy đôi tay nhăn nheo theo dòng chảy của năm tháng, từ tốn nói.

“Haha, Nguyệt đó hả, ông đây, ông đây, qua đây ông xem nào.

Mỹ Nguyệt nhanh nhẹn chạy xuống nhà, ngồi xuống cạnh ông.

Ông nội của Huyền Thanh, Lâm Quốc Nghĩa, một người đàn ông khởi nghiệp từ hai bàn trắng, có tài kinh doanh và luôn nghiêm khắc trong công việc, được mọi người trong giới kinh doanh biết đến như một tượng đài lớn với nhiều kinh nghiệm và ý nghĩ sâu xa, tuyệt vời.

Mỹ Nguyệt từng nghe Lâm Thịnh kể lại rằng ông rất nghiêm khắc với con trai và nhân viên của mình. Ông luôn nói họ cần phải rèn luyện để nâng cao kỹ năng chứ không phải ngồi ăn không không làm. Nhưng riêng đối với vợ, con dâu hay cháu gái của mình thì lại là một ngoại lệ, chưa bao giờ thấy ông nghiêm mặt với họ bao giờ. Đây trở thành truyền thống cả nhà họ Lâm, cái cách phân biệt đối xử này khiến Mỹ Nguyệt lúc đầu có chút khó tin và không dễ thích ứng cho lắm. Nhưng lâu dần, cô cũng quen với cách đối xử của một nhà trọng phái nữ. Theo như Lâm Quốc Nghĩa nói thì phái nữ là những người nghị lực kiên cường và càng phải bảo vệ và trân trọng.

Năm đó, khi Lâm Thịnh và Lý Thục An nói cho ông biết về chuyện của Mỹ Nguyệt và quyết định nhận nuôi, ông không những vô cùng ủng hộ mà còn luôn coi Mỹ Nguyệt như cháu gái ruột của mình, đối xử với Mỹ Nguyệt không khác gì Huyền Thanh, không bao giờ thiên vị, còn dạy cô rất nhiều kiến thức về doanh nghiệp, kinh tế, xã hội,... Mỹ Nguyệt luôn cảm kích ông, quý trọng và thân thiết với ông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.