Còn đang trong dòng suy nghĩ, bỗng Mỹ Nguyệt bị làm gián đoạn bởi tiếng gọi của Diệp Chính Thần đang đứng ở gần cổng công viên đưa tay ra đợi cô.
Cả hai người đã bước vào đến cổng của công viên giải trí, giờ đã khá muộn nên không còn quá nhiều người, nhưng vẫn còn những gia đình nhỏ đưa mấy bạn nhỏ đi đang muốn trở về nhà sau một ngày vui chơi. Gia đình có bố mẹ và bạn nhỏ ấy khiến Mỹ Nguyệt thấy họ giống như một bức tranh, một nơi mà họ luôn mỉm cười với nhau, một điều mà đã rất lâu cô chưa được cảm nhận nó.
Diệp Chính Thần để ý thấy, lấy tay kéo ngang vai Mỹ Nguyệt, muốn trêu chọc cô.
“Bạn nhỏ Ly Mỹ Nguyệt, em có thể đi chơi tất cả các trò chơi ở đây. Đi thôi.”
Bị gọi là “bạn nhỏ”, Mỹ Nguyệt khó hiểu, nhưng thấy buồn cười, quay lại nhìn Diệp Chính Thần, còn chưa kịp phản bác đã bị anh lôi đi.
Hai người lớn, đến công viên trò chơi, chỉ với mục đích là oanh tạc tất cả các trò chơi tại đây, tuy có chút ấu trĩ mà cũng rất vui vẻ. Mỹ Nguyệt rất nhanh bị niềm vui với các trò chơi làm cho quên đi những lo nghĩ lúc nãy. Diệp Chính Thần cùng Mỹ Nguyệt chơi tất cả các trò chơi trong công viên giải trí này, chơi đến lúc công viên sắp đóng cửa mới dừng lại.
Chỉ còn một trò chơi cuối cùng mà cả hai đều ngại không dám bước lên, là vòng tròn đu quay lớn trong công viên. Còn đang phân vân thì cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3721884/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.