Mỹ Nguyệt lạnh nhạt cảnh cáo, quay người lại không muốn nhìn thấy con người phiền phức kia. Anh quản lý cúi đầu xin lỗi Mỹ Nguyệt rồi kéo Liên Kỳ rời đi. Các nhân viên khác cũng ra ngoài theo, chỉ còn Diệp Chính Thần và Mỹ Nguyệt ở lại trong phòng. Bàn tay của Mỹ Nguyệt nắm chặt lại, còn tức giận trong lòng. Diệp Chính Thần thì đứng một bên thấy một màn bảo vệ của Mỹ Nguyệt lúc nãy, trong lòng còn đang vui sướng không ngớt, tiến lại nắm lấy hai bàn tay đang cuộn chặt của Mỹ Nguyệt, nới lỏng ra.
“Nắm chặt vậy làm gì, không đau tay sao?”
Lời hỏi thăm ân cần của Diệp Chính Thần khiến Mỹ Nguyệt nhận ra lòng bàn tay bị nắm hằn vết từ bao giờ không hay. Diệp Chính Thần vừa xem xét tay cho Mỹ Nguyệt, trên mặt vừa cười. Tuy anh không biết cái chuyện đó lúc nãy hai người nói là gì nhưng được cô bảo vệ, cảm giác cũng không tồi.
Mỹ Nguyệt còn lửa tức trong lòng thấy người khác vui vẻ thì khó chịu, rút tay ra khỏi tay Diệp Chính Thần, phồng má giận lây sang Diệp Chính Thần.
“Anh cười cái gì?”
Diệp Chính Thần lúc này nhìn thấy một chú sóc nhỏ đang phồng má tức giận, cười nhẹ, không nhịn được véo nhẹ chiếc má của Mỹ Nguyệt.
“Đã ăn no chưa? Còn ăn nữa không?”
Mỹ Nguyệt quay mặt sang chỗ khác, không cho anh véo má.
“Bị tức no rồi, không ăn nữa.”
Diệp Chính Thần thấy bộ dạng tức giận của Mỹ Nguyệt đáng yêu, bật cười thành tiếng, xoa đầu cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3721883/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.