Chương trước
Chương sau
    Thời gian bên cạnh Diệp Chính Thần là thời gian Mỹ Nguyệt cảm thấy bản thân được sống đúng nghĩa nhất. Tình cảm dần trở nên lớn hơn qua từng ngày. Năm lớp 11 ấy, Mỹ Nguyệt hầu như ngày nào cũng đến tìm Diệp Chính Thần, nụ cười cũng nhiều hơn tất cả những năm trước đây cộng lại. Ánh sáng trong cuộc đời của Mỹ Nguyệt đột ngột đến như vậy, cũng nhanh chóng biến mất như thế.

    Một hôm khi tan học, Mỹ Nguyệt như mọi ngày định đến tìm Diệp Chính Thần thì gặp một người phụ nữ trung niên. Cô ấy nói mình là mẹ Diệp Chính Thần. Không biết hai người đã nói với nhau điều gì...

    Từ hôm đó trở đi, Mỹ Nguyệt không còn đến nhà Huyền Thanh chơi và tìm Diệp Chính Thần nữa. Khuôn mặt của cô trở nên thiếu sức sống, u ám như trước đây. Huyền Thanh hỏi tại sao, Mỹ Nguyệt chỉ nói rằng không muốn đến nữa, không nói thêm bất cứ lời giải thích nào. Diệp Chính Thần không thấy Mỹ Nguyệt đến, không nhận được bất cứ hồi âm nào từ cô, vừa lo lắng, vừa có chút tức giận.

    Chiều hôm ấy, Diệp Chính Thần đích thân đứng chờ Mỹ Nguyệt ở cổng trường, muốn hỏi cho rõ lý do. Mỹ Nguyệt nhìn thấy Diệp Chính Thần thì muốn bỏ chạy, nhưng bị anh nhanh chóng bắt lấy.

    Diệp Chính Thần nắm chặt cổ tay Mỹ Nguyệt, ánh mắt vừa tủi thân vừa khó hiểu, gặng hỏi cô.

    “Tại sao em không muốn đến gặp anh nữa?”

    Mỹ Nguyệt im lặng, không tính trả lời, chỉ cố vung tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Diệp Chính Thần. Không thể nào tránh thoát khỏi bàn tay to ấy, Mỹ Nguyệt biết nếu hôm nay không nói rõ, anh ấy sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế, cô lấy một hơi, quay lại đối mặt với Diệp Chính Thần.

    “Em chỉ là không muốn gặp anh nữa. Em cuối lớp 11 rồi, chuẩn bị lớp 12, có rất nhiều thứ phải học, không muốn làm lãng phí thời gian.”

    Diệp Chính Thần cười một tiếng mệt nhọc, ánh mắt trầm xuống, việc gặp anh chính là lãng phí thời gian của em sao? Lần đầu tiên Mỹ Nguyệt nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Chính Thần. Mỹ Nguyệt nhân lúc Diệp Chính Thần không để ý, rút cổ tay ra khỏi bàn tay anh, chạy đi. Vừa đi, nước mắt không biết từ đâu chảy ra, giàn giụa trên khuôn mặt tinh tế ẩn sau gọng kính cận, trái tim như bị cứa ra, đau đến thắt lại, khó chịu đến mức tưởng như không thở được.

    Mỹ Nguyệt lần đầu tiên trong cuộc đời được cười nói như một người bình thường khi bên cạnh Diệp Chính Thần, cũng là lần đầu tiên biết được cảm giác rời xa ánh sáng duy nhất trong cuộc đời mình lại đau khổ như vậy.

    Từ hôm ấy, Mỹ Nguyệt không liên lạc với Diệp Chính Thần, anh ấy cũng vậy. Tầm hơn 1 tuần sau, Mỹ Nguyệt được biết Diệp Chính Thần đã ra nước ngoài qua lời kể của Huyền Thanh, đó là dấu mốc khiến hai người trở về là 2 người xa lạ, không liên quan đến cuộc sống của đối phương. Mỹ Nguyệt từ ngày hôm ấy trở nên trầm lặng hơn, ánh mắt u ám, lạnh lùng hơn trước nhiều lần.



    Một hôm khi đến lớp, Mỹ Nguyệt tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của một đám nữ sinh trong nhà vệ sinh.

    “Nè, hôm trước mày có thấy “con quạ” cùng với anh nào đó nói chuyện ở cổng trường không?”

    “Có, có. Trông anh ta cũng đẹp trai lắm đó. Thật là, “con quạ” này sao quen được anh chàng đẹp trai thế nhỉ?”

    “Haha, có khi anh ta não không tốt, muốn thành đôi với “con quạ” thì sao?”

    “Haha, không phải chứ? Đẹp trai mà não tàn thì cũng thật là…”

    Tiếng cười xen lẫn tiếng nói khiến Mỹ Nguyệt dần không kìm được lửa giận trong lòng, cô không để ý lời họ nói xấu mình nhưng trong đầu lại văng vẳng tiếng nói họ giễu cợt Diệp Chính Thần. Mỹ Nguyệt không kìm được nữa, mở cửa, xông vào bên trong, túm tóc từng đứa, giật tới giật lui, gây náo loạn một trận lớn trong trường.

    Giáo viên hỏi lý do Mỹ Nguyệt tại sao đánh bạn học, Mỹ Nguyệt không nói câu nào hết, chỉ im lặng chấp nhận hình phạt đình chỉ học một tuần. Trong lúc đó, học sinh trong trường đều truyền tai nhau lý do xảy ra ẩu đả. Bọn họ đều nói Mỹ Nguyệt vì trai nên đánh người, không có giáo dục, không biết liêm sỉ… Nhiều lời đồn tạo thành áp lực và gánh nặng cho Mỹ Nguyệt dù có đang ở nhà khi bị đình chỉ. Những tin nhắn xúc phạm, những cuộc điện thoại mắng mỏ… cứ đến hằng ngày, không hề ngừng nghỉ.

    Huyền Thanh biết được chuyện về tin đồn thì nó đã quá lớn rồi. Huyền Thanh lo lắng chạy đến nhà Mỹ Nguyệt xem tình hình thì thấy trước cửa nhà là một đống giấy chửi bới ác ý mà bọn học sinh trong trường viết. Huyền Thanh đập cửa, gấp gáp gọi.

    “Nguyệt, Nguyệt, mau mở cửa. Ly Mỹ Nguyệt.”

    Huyền Thanh thấy gọi cửa không có tác dụng, cô bắt đầu sợ hãi nhanh chóng gọi điện thoại báo công an. Khi mọi người mở cửa, ai cũng bàng hoàng. Mỹ Nguyệt nằm trên sàn nhà, ngất lịm đi, bên cạnh là một con dao găm nhỏ, khuôn mặt trắng bệch, không còn giọt máu nào. Mọi người nhanh chóng đưa Mỹ Nguyệt vào bệnh viện…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.