Không khí đông cứng giữa 4 người khiến người đi qua đi lại trong khách sạn chú ý đến. Thấy tình hình không ổn, Tần Chính Minh đứng ra làm người hòa giải không khí ngượng ngùng này.
“À, hay chúng ta cùng ăn một bữa đi, lúc nãy hai em cũng chưa ăn được gì nhỉ?”
Mỹ Nguyệt nhanh chóng chộp lấy cơ hội.
“Không cần đâu ạ. Em ăn no rồi, mọi người cứ tự nhiên, em thấy hơi mệt nên về trước đây.”
Nói vừa dứt lời, Mỹ Nguyệt nhanh chóng giật tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Diệp Chính Thần, chạy lẹ. Huyền Thanh cũng bất lực, quay sang nói với ông anh họ mình.
“Anh ngốc chết đi được.”. Rồi chạy đuổi theo Mỹ Nguyệt.
Tần Chính Minh gãi gãi đầu không hiểu sao mình lại bị nói là ngốc, quay qua định hỏi Diệp Chính Thần thì bị ánh mắt sắc lạnh của người nào đó dọa sợ, không dám phát ra tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Cậu không theo đuổi được vợ, liên quan gì đến tôi chứ. Hừ, cậu cũng có ngày bị từ chối, đáng đời.
Suy nghĩ trong lòng của Tần Chính Minh bị Diệp Chính Thần nhìn thấu, anh lạnh nhạt nói.
“Mảnh đất kia, không cần nữa?”
Tần Chính Minh giật mình.
“Cần, cần chứ. Đại ca à, đừng tuyệt tình vậy mà, cậu đã hứa cho tôi rồi mà.”
Diệp Chính Thần hừ một tiếng, quay người rời đi, lòng tràn ngập tâm sự khó nói.
Trên xe, Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh cùng nhau trở về, không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3721870/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.