Edit: OhHarry
***
【 Tôi từng nghĩ nếu mình là Alpha, có phải cuộc sống của bản thân sẽ tốt hơn nhiều không, đáp án chẳng cần nói cũng biết. 】
Tống Bách Lao và Lạc Thanh Hòa cãi vã xong thì bỏ đi trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ. Đến chiều, Lạc Mộng Bạch cũng rời đi.
Tống Mặc vẫn trốn trong chăn, rầu rĩ không nói câu nào, mặt mày ỉu xìu khiến người ta đau lòng. Mặc dù chỉ mới năm tuổi nhưng những chuyện cần biết cậu bé đều hiểu rõ cả. Đến giờ tôi vẫn nhớ ký ức hồi bốn, năm tuổi, thậm chí còn ấn tượng mang máng với những tình nhân của Ninh Thi.
Bà ấy từng có một người bạn trai, tuy không cao lắm so với nhóm Alpha, còn hơi mập nữa, nhưng là người rất hài hước, vui tính, hễ gặp tôi là trêu đùa.
Tôi thích ông ấy lắm, lúc nào cũng mong ông trở thành “bố” của mình, cứ rảnh là hỏi Ninh Thi khi nào hai người kết hôn. Ninh Thi nghe vậy thì véo mũi tôi, mắng tôi là quỷ con, nhưng ý cười trong mắt bà lại chẳng thể che giấu được.
Bà ấy vui thì tôi cũng sống tốt hơn. Trong ký ức của tôi, khoảng thời gian ấy mỗi ngày trời đều nắng, đẹp đến nao lòng.
Nhưng vào một ngày nọ, trời bỗng trở mây, vợ của người đàn ông kia tìm đến cửa.
Tôi bị nhốt trong phòng không ra ngoài được, chỉ có thể đập cửa một cách tuyệt vọng. Tiếng khóc của tôi hòa cùng tiếng gào khóc, chửi rủa thậm tệ của Ninh Thi ở bên ngoài.
Đợi những người đó rời đi rồi, Ninh Thi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-seo-cu/157491/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.