Edit: OhHarry
***
【 Có cánh chưa chắc đã bay được, chứ nói gì đến cóc ghẻ? 】
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra nhưng không thấy Tống Bách Lao trong phòng. Tôi tưởng hắn không ở phòng ngủ, vừa định thở phào nhẹ nhõm đóng cửa lại thì nghe tiếng trò chuyện đứt quãng ngoài ban công.
“Thằng bé lên cơn hen, bệnh vặt thôi, bố không phải đến làm gì.”
Ẩn sâu trong giọng nói của Tống Bách Lao là sự nhẫn nại cùng cực và kính cẩn nghe lời, xen lẫn cả cảm giác bực bội bị kìm nén. Không biết người bên kia đã nói gì khiến dáng vẻ ngoan ngoãn rốt cuộc không duy trì được nữa, toàn bộ tâm trạng bực bội của hắn bắt đầu phát nổ ra ngoài.
“Nói sao đi nữa thì thằng bé cũng là con trai con, chẳng lẽ con lại đi giết nó? Nó ít nói là lỗi của ai?”
Sau cơn bộc phát là khoảng lặng kéo dài.
Tôi vén chăn rồi nằm lên giường, suốt cả quá trình không dám gây ra tiếng động gì, chỉ sợ Tống Bách Lao nghe thấy tạp âm khiến hắn tức điên lên.
Đến khi nằm ngay ngắn, tôi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn Tống Bách Lao cũng đã cúp điện thoại.
Cửa trượt mở ra rồi khép lại, gió núi mang theo hơi lạnh lùa vào khiến tôi không khỏi rùng mình. Một lúc sau, Tống Bách Lao ngồi xuống làm lún phần đệm giường bên cạnh.
Tôi cứng đờ nằm nghiêng người, lại không buồn ngủ chút nào, cứ cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, lướt từ dưới lên trên một cách trắng trợn.
Rốt cuộc hắn đang nhìn gì vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-seo-cu/157490/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.