*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: OhHarry
***
【 Thầy cứ tiếc tiền mãi nên không nỡ mua khuôn đồng làm bánh Canelé, đợi khi nào tiết kiệm đủ tiền, tôi sẽ mua một bộ làm quà sinh nhật tặng thầy. 】
(*) Canelé là một loại bánh ngọt nhỏ của Pháp có hương vị rượu rum và vani, bánh có nhân custard mềm mịn và lớp vỏ tráng caramen giòn.
Tống Mặc rụt rè nhìn tôi, ngay cả động tác nhai bánh cũng dừng lại.
Cậu bé vốn là đứa trẻ nhạy cảm, chỉ cần lỡ lời một cái là có thể khiến cậu bị tổn thương. Mặc dù việc Tống Mặc gọi “mẹ” khiến tôi rất sốc, nhưng bây giờ không nhất thiết phải phủ nhận lời đứa nhỏ luôn, tránh việc nhóc phải tự hỏi mình rằng đã làm sai chuyện gì.
Có lẽ cậu bé đã mong ngóng rất lâu, ấp ủ ý định mãi mới có dũng khí gọi tôi như vậy. Nghĩ đến khả năng này, tôi không đành lòng mở miệng sửa lại lời bé.
Tôi mím môi rồi nói với Tống Bách Lao: “Tôi không yêu cầu Mặc Mặc gọi tôi như vậy, nhưng…. Nếu chúng ta đã kết hôn, thằng nhỏ muốn gọi tôi thế nào tôi cũng không ý kiến.”
Thấy tôi tỏ thái độ như vậy, nét mặt của Tống Mặc giãn ra đôi chút, cậu bé khẽ mỉm cười với tôi. Nụ cười ấy khiến tim tôi mềm nhũn, không kìm được mà mỉm cười đáp lại.
Lúc này, Lý Tuần bưng một tách cà phê đen thơm phức đến, khom lưng đặt lên bàn trà mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-seo-cu/157492/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.