Một giọng nữ vừa thanh thoát vừa mạnh mẽ bất ngờ vang lên từ phía sau, Sơn Chi khựng lại, quay đầu ra sau mà nhìn, khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia cô khẽ chớp mắt, quay mặt đi: "Lát nữa tôi sẽ xử lý, cám ơn cô đã nhắc nhở."
Một câu trả lời chừng mực.
Sơn Chi không mang tư thù để đáp trả lòng tốt của người khác, đơn giản một điều, nếu đã không đối địch thì nên cư xử bình thường.
Thẩm Phiên từ khi nào đã ngồi xuống bên cạnh, tay áo cũng đã xoắn lên một đoạn, lộ ra cổ tay thon gọn, cầm lấy hai chiếc đũa xới cơm trong nồi, lực tay mạnh mẽ đem cơm làm cho tơi ra.
Sơn Chi lấy vá múc canh, nồi bự là dành cho các chiến sĩ, còn hai tô canh nhỏ là dành cho bọn cô. Sơn Chi đưa mắt nhìn sang, hơi mím môi, muốn hỏi lại thôi.
Nhìn thấy biểu hiện của cô, Thẩm Phiên cũng không dây dưa, khẽ nói:
"Tôi học cùng khoá với Tống Miên, đồng nghĩa với việc lớn hơn cô ba tuổi, cô muốn gọi tôi là Thẩm Phiên hay Lena gì đều được."
Sơn Chi gật gù. Người ta đã giới thiệu như vậy rồi, cô cũng không thể mất lịch sự mà im thin thít được.
"Chào cô, tôi tên Sơn Chi, là tình nguyện viên của tổ y tế."
Cô ấy bỗng dưng quay mặt sang, nhìn Sơn Chi chằm chằm, ánh mắt dừng ở gương mặt cô thật lâu, làm cho Sơn Chi bất giác hồi hộp tim đập vô cùng nhanh.
Trong đầu xuất hiện tám ngàn câu hỏi, có khi nào cô gái tên Thẩm Phiên làm giống như trên phim, hù doạ cô, xong rồi nói cô không xứng với Tống Miên hay không?
Chết rồi, cô không có biết cãi nhau. Cô không có nhiều vốn từ để cãi nhau giành chiến thắng với người ta.
Lòng bàn tay Sơn Chi thoáng chốc đã ướt nhẹp, cô khẽ nuốt mấy ngụm xuống, đầu có căng thẳng, cô không muốn nhìn vào Thẩm Phiên, cố gắng né tránh ánh mắt dò xét nhưng đôi mắt Thẩm Phiên cứ như có ma lực khiến cô không thể không cùng cô ấy mắt đối mắt.
Trái ngược với vẻ thấp thỏm của Sơn Chi, trong đầu Thẩm Phiên chỉ thầm đưa ra đánh giá: cô gái trước mắt không xinh đẹp sắc sảo mà là thanh tú, mặt nhỏ mũi cao mắt hai mí vô cùng đẹp, cười lên như vầng trăng khuyết, nhưng nếu bình thường sẽ vừa to vừa tròn xoe vừa sáng như ánh trăng rầm. Đôi mắt quy tụ mọi yếu tố xinh đẹp này là điều mà cô ấy không có được.
Đôi mắt Thẩm Phiên không to, mí không rõ, chỉ tôn lên phần sắc bén có chút lạnh lùng hung dữ, không giống như Sơn Chi, cười lên thấy trăng khuyết, im lặng to tròn lấp lánh như ánh sao trăng tròn.
Nếu Sơn Chi cao một mét sáu mươi lăm thì cô ấy đã hơn một mét bảy, xét về tổng thể, chỉ thua Sơn Chi ở đôi mắt, còn lại cô ấy tự tin mình có thể hơn Sơn Chi về mọi mặt.
Sau một liên hồi đối mắt, cuối cùng cũng kết thúc bằng thanh âm giọng nói của Thẩm Phiên.
"Thật không hiểu."
Sơn Chi ngờ nghệch với câu nói mơ hồ không đầu không đuôi này, nhưng vẫn lịch sự hỏi lại: "Chuyện gì sao?"
"Thật không hiểu tại sao Tống Miên lại chọn em. Chị tự tin mọi mặt của chị đều có thể đánh bại em."
Vậy là đính chính Thẩm Phiên có tình ý với Tống Miên nhà cô rồi. Điều này làm cho Sơn Chi ngậm ngùi, hụt hẫng một điều chính là bản thân anh biết Thẩm Phiên có ý với mình nhưng vẫn cùng cô ấy sang đây. Chiếc đũa trên tay khẽ siết chặt, ở mũi ở mắt dấy lên một trận cay cay khiến cô liên tục chớp mắt. Sơn Chi hít một hơi thật sâu, không muốn đáp lại, chỉ muốn làm xong việc trước mắt rồi rời đi thật nhanh.
Cô không muốn ở đây nữa.
Cô phải tránh đi.
Nhưng Thẩm Phiên lại không thể dừng lại được. Âm thanh cứ mãi cất lên, làm lòng Sơn Chi nguôi lạnh.
"Em biết tại sao chị học trường quân y, anh ấy học trường Sỹ quan đặc công mà lại quen biết nhau không?"
Sơn Chi không muốn quan tâm, nhưng đó là một câu nói khiến người khác phải tò mò.
Không đợi Sơn Chi đáp, Thẩm Phiên nói tiếp.
"Một lần tan trường, chị sang trường của ba đi dạo một chút. Vô tình là hôm đó bắt gặp một anh chàng đứng trong hàng ngũ vô cùng nghiêm túc học điều lệnh, dáng đứng hay phong thái đều hơn những người khác. Có gần trăm người ở đó, nhưng người thu hút ánh nhìn của chị chính là chàng thiếu niên mười tám tuổi ấy. Anh ấy rất có phong thái làm một sĩ quan ưu tú. Em biết không, khi lần đầu gặp anh ấy, chị đã..." ánh mắt Thẩm Phiên dời đến tấm lưng cứng đờ của Sơn Chi, cô ấy biết, Sơn Chi vẫn đang lắng nghe: "...thích anh ấy."
"Thích rất nhiều, nhiều hơn những năm khác gộp lại. Kể từ ngày ấy, mỗi lần tan trường chị lại kiếm cớ đến thăm ba nhưng thật ra là lén gặp Tống Miên. Mỗi lần đến như vậy, đều sẽ lén nhờ các đồng chí ở đó đem đồ ăn tặng cho Tống Miên, anh ấy đều nhận lấy, chị rất vui."
Nghe đến đây, tim Sơn Chi như bị ai bóp lấy, mặt cô như bị ai tát mấy cái. Ở cổ họng nghẹn lại, khó chịu vô cùng. Cô đưa lưng về phía Thẩm Phiên, mà cô ấy lại không biết, trong lúc vô tình kể lại quá khứ, nước mắt Sơn Chi đã vỡ bờ, tràn ra khỏi mi, tuyến lệ cứ thế mà rơi, làm ướt cả gương mặt này.
Đột ngột, giọng điệu Thẩm Phiên trở thành than thở, thanh âm pha lẫn ghen tị: "Chị theo đuổi anh ấy một khoảng thời gian dài như vậy, cũng thua một lần gặp mặt của em. Tống Miên, anh ấy rất khó theo đuổi luôn đấy, chị tỏ tình bị từ chối mấy lần, tốn rất nhiều công sức cũng không khiến anh ấy chấp nhận. Còn Sơn Chi em thì giỏi hơn chị, một lần gặp liền khiến anh ấy thuộc về em mà chẳng tốn chút công sức nào, chị có hơi ghen tị với em đó nha."
Đây là vừa chế giễu vừa khen ngợi, hay chỉ là một câu nói bình thường?
Cánh môi Sơn Chi run rẩy, cái gì cũng không làm được, cô bỏ vá múc canh xuống, không trả lời mà vội vàng chạy đi.
Thẩm Phiên ở phía sau trông thấy, sắc mặt không nói rõ mục đích của cô ấy là gì, chỉ biết ngó theo bóng lưng chạy trốn của Sơn Chi một lát rồi quay sang làm phần còn lại mà Sơn Chi còn giang dở.
Sơn Chi thỏ thẻ khóc, tay không ngừng lau nước mắt, bóng dáng nhỏ bé mà cô độc lau ra chạy thẳng hướng phía sau lều, ngồi cạnh gốc cây to, bóng mát ôm lấy thân hình co ro mảnh mai như an ủi như làm bạn.
Thẩm Phiên, cô sai rồi.
Hành trình theo đuổi của tôi khó khăn hơn cô rất nhiều lần.
Tâm tư này Sơn Chi không dám nói ra. Cô không có can đảm đứng đó cùng Thẩm Phiên đối chất.
Sơn Chi liên tục lau nước mắt, đến mức mặt mũi đỏ bừng. Chốc lát, cô đứng dậy, cố gắng hít thở đều đều, lau mặt vào áo để xoá dấu vết. Cô không muốn bất cứ ai trong thấy dáng vẻ này, kể cả Tống Miên.
Giờ này cũng đến cơm trưa của các chiến sĩ, đến lúc cô quay lại rồi.
Tống Miên di chuyển không tiện, mỗi lần ăn cơm đều sẽ có Sơn Chi dìu đi. Lần này binh lính đã tập hợp nhưng chẳng thấy cô đâu, anh chống nạng, chập chững đi ra khỏi lều, vừa ngó đầu ra đã trông thấy Sơn Chi ở đằng xa đang dùng sức vặn vòi nước rửa tay rồi rửa mặt. Anh dùng sức đi vào trong, khi đi ra trên vai đã xuất hiện một chiếc khăn màu xanh lá, tay chống nạng đi sang đó.
Vành mắt cô đau không tả nổi, đây là hậu quả của việc vừa khóc vừa dùng sức lau nước mắt. Bây giờ rửa nước, chỉ làm cho giảm đau ít giây rồi lại ê ẩm nhức nhối, rửa nước nhiều không biết lát mắt có đỏ hay không nữa. Mặt toàn nước, cô không định lau đi mà cho nó tự khô.
Bỗng dưng ở đâu ra một chiếc khăn áp tới, đem mặt cô vùi vào trong, nhẹ nhàng cọ cọ ma sát, một bàn tay mà đã đem mặt cô gọn gàng đặt vào.
Mặt Sơn Chi còn nhỏ hơn bàn tay của anh.
Một bên, Tống Miên cười cười, tỉ mỉ lau: "Rửa mặt xong phải lau khô, không thôi sẽ càng khó chịu hơn."
Sơn Chi nghe giọng nói của anh, lại nhớ đến lời Thẩm Phiên nói, khiến lòng cô lại mềm đi, đau lòng mà rưng rưng.
Khăn lông kéo ra, anh nâng mặt Sơn Chi lên.
"Bé ơi, sao mắt bé lại đỏ rồi, bé khóc hả?" Tống Miên kề mặt sát tới, nghi hoặc hỏi.
Sơn Chi vội nhìn sang hướng khác, hành động lảng tránh vô cùng rõ ràng khiến bàn tay của Tống Miên khựng lại, anh nhìn góc mặt cô chằm chằm.
Bị anh nhìn, cô hơi mất tự nhiên. Đành rối rắm nói:
"Tới giờ ăn rồi, để em dìu anh ra ngoài."
Sơn Chi đưa tay ra thì bị anh bất ngờ tóm lấy, dùng sức kéo lại, vẻ bất thường này của cô không thể qua mắt anh được.
Gần như hơi thở nóng ấm phả vào mặt hừng hực, khiến Sơn Chi không tự nhiên, như bị ánh mắt anh bóc trần, rụt rè lảng tránh, muốn rụt tay lại thì anh càng nắm chặt hơn, lực vừa đủ không làm cô đau hay khó chịu.
"Anh làm gì vậy, ở đây đông người qua lại, buông em ra." Giọng Sơn Chi hơi khó chịu, khẽ đẩy vai Tống Miên.
"Nói cho anh biết, anh chọc giận em ở chỗ nào? Anh lập tức nhận lỗi với em ngay tại đây."
Cô một lần nữa quặn tay, cụp mắt không nhìn anh, lầm bầm trả lời: "Em không có giận, là do em đến ngày, thân thể khó chịu thôi."
Tống Miên ngờ vực, nửa tin nửa ngờ cúi đầu quan sát kỹ hơn: "Đau lắm hả?"
Đến ngày là đau đến nỗi khiến cô khóc luôn sao?
Anh nghĩ.
"Ừm, đau lắm."
Thân thể em đau, cả tim cũng ỉ ôi gào khóc.
Tống Miên, rốt cuộc anh có giấu em điều gì không?
Con người Sơn Chi rất nhạy cảm, dù cô ít nói trầm tính, không năng động nhiệt huyết như người khác, chỉ điềm đạm trầm trầm, không ganh đua quyền lợi nhưng những người có tính cách như cô lại nhạy cảm hơn người khác rất nhiều. Sơn Chi không nói những uất ức của mình, những vấn đề khiến cô đau đầu đều bị cô đè nén trong lòng. Cô nghĩ, nếu bản thân muốn nói, vậy cô phải nói gì? Và khi nhận được câu trả lời cô phải làm sao? Bản thân cô không biết ăn nói, chỉ biết dè dặt im lặng và chịu đựng.
Rất muốn hỏi, nhưng lại đành thôi.
Nghe Sơn Chi nói đau, anh đau lòng. Nhẹ giọng ôn tồn bảo: "Em vào lều ngủ lát đi, anh có thể tự mình ra đó ăn cùng các đồng chí khác."
Sơn Chi còn muốn nói nhưng bị anh đùng đẩy vào trong, không cho cô cơ hội phản bác.
Khi trở ra, hướng đi của Tống Miên có vẻ không đúng, không phải là hướng ra chỗ ăn tập thể mà là chỗ nấu ăn bên trái trước lều của quân sĩ.
Một chỗ nấu ăn tạm bợ được dựng lên từ những thân cây gỗ và tấm bạc.
Giờ này ai nấy đều tập trung ăn cơm phía sau lều nên ở đây chẳng có một ai. Họ phải ăn thật nhanh để còn đi làm nhiệm vụ.
Tống Miên đi đứng không tiện, loay hoay lấy nồi rồi lại vặn nước từ thùng ra, gian nan với chiếc nạng làm cản trở, anh bực mình vứt nó sang một bên, giờ đây sức nặng cơ thể dồn vào một chân không bị thương, còn giữ thăng bằng thì tựa người vào chiếc bàn gỗ bên cạnh.
Nhích từng bước nặng nề đi đến, anh ngồi xổm xuống, đặt nồi lên bếp, tư thế này vô cùng khó coi, chân băng bó duỗi thẳng, chân còn lại khụy xuống. Vì lò nấu cơm được các binh sĩ đào từ đất cho nên nó nằm dưới đất khiến anh phải khổ nhọc ngồi như vậy.
Loay hoay trong bếp cả tiếng đồng hồ, cũng qua giờ trưa, các chiến sĩ ăn sau cùng cũng đã ăn xong, họ đang mang nồi và chén đi vào rửa. Bỗng thấy Tống Miên một tay bưng mâm, một tay chống nạng đi, trên mâm có chén nước gì mà màu đỏ, lại có hương thơm của rừng, ngoài ra còn có chén cháo trắng.
Đồng chí nọ dừng lại, có lòng tốt hỏi: "Đồng chí có muốn tôi mang thứ này vào lều không?"
"Không cần đâu, tôi có thể tự đi được."
"Ok."
Vì khóc nhiều nên vừa nằm xuống Sơn Chi đã ngủ sâu, bèm nhem thức dậy thì đã thấy anh đi vào.
Đặt mâm đồ xuống, trên trán Tống Miên toàn mồ hôi, nhìn cô cười rạng rỡ.
"Anh biết em chưa ăn gì cho nên nấu cho em nước đường đỏ và cháo."
Sơn Chi có một thói quen xấu, lúc đến ngày đèn đỏ, cô chỉ muốn ăn cháo trắng thôi, cơ thể khó chịu đến cả nhai cơm cũng không muốn. Mỗi lần như vậy, đều là Tống Miên tự mình nấu cháo cho cô ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]