Lời mà Tống Miên vừa nói, đến Chad cũng phải công nhận. Sơn Chi chỉ cần cho một ánh nhìn không hài lòng thôi, Tống Miên đều sẽ vì cô mà làm tất cả chỉ để đổi lấy một nụ cười mãn nguyện.
Người quân nhân tính cách cứng cỏi nghiêm khắc nhưng đối với người mình yêu thì chỉ có nâng niu yêu thương, cứng cỏi cách mấy khi thấy nước mắt rơi thì cũng sẽ phải mềm lòng thôi. Tống Miên dịu dàng trong chính sự cứng cỏi của mình, chỉ mong Sơn Chi của anh mỗi ngày đều vui vẻ bình an.
Quả thật, sự có mặt của những người mình ngóng trông luôn là một điều kinh ngạc đến bật khóc. Cô ôm chặt Tần Bối Bối, nước mắt trực trào khi chứng kiến cô ấy ngồi trên xe lăn, trên đùi đắp một chiếc chăn dài.
Không thấy sẽ không tự ti.
Tần Bối Bối nhẹ nhàng an ủi: "Đừng khóc mà, sau khi về nước H chị sẽ tìm bác sĩ chữa trị, sẽ tìm một bác sĩ giỏi nhất. Cũng không phải mất khả năng di chuyển luôn đâu, lâu lâu chị cảm nhận được đau đớn đó, nhờ Tiểu Mai dìu chị tập đi nên chắc sẽ tốt lên thôi."
Dù nói vậy, Tần Bối Bối vẫn đau đớn trong lòng, đến khi nào cô ấy mới được trở về đất nước mình trong khi nước A vẫn chưa hoà bình và không một chuyến bay tình nguyện nào trên vùng trời ấy nữa. Đây là tin tức mà chỉ huy Ui nói với Bernie. Bên tổ chức y tế nói, không có tình nguyện viên thì không có máy bay nào dám di chuyển sang bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nut-con-tim/3737022/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.