"Em có thể ăn cơm cùng đội y tế, anh nấu cháo sẽ tốn một khoảng gạo đó." Sơn Chi vô cùng áy náy. Hiện tại, cô không có đến ngày, vì muốn trốn tránh mà đành nói dối khiến anh phải tốn công tốn sức nấu ăn cho mình trong tình thế không thuận tiện như vầy: 
"Chân anh còn chưa lành hẳn, không được tự tiện hoạt động đâu, nếu vấp ngã phải làm sao bây giờ?" 
Anh ngồi đối diện, tay nhanh nhẹn cầm chén cháo lên thổi cho nguội, cong mắt cười: "Mấy chuyện này chuyện nhỏ thôi mà, bé Chi của anh không khoẻ, anh phải tự tay chăm sóc." 
Khi nhiệt độ ấm ấm, anh múc một muỗng đưa đến bên môi cô: "Nào. Há miệng." 
Cô ngoan ngoãn nghe lời. 
Nuốt xuống một ngụm, cô sờ cổ, có ý định muốn nói, giả vờ vô ý hỏi: "Lúc anh sang đây là bằng máy bay của nước A hả?" 
"Không, chính phủ bảo anh bay sang nước khác, rồi có máy bay nước A ở đấy, anh sẽ đi cùng các chiến sĩ nước khác sang đây." 
"Anh đi một mình đến đây luôn à? Hẳn là rất buồn đấy, vì ngồi trên máy bay một khoảng thời gian dài như vậy mà." 
Nói đến đây, trái tim Sơn Chi đập liên hồi, vừa mong cầu vừa bất an. 
"Đúng rồi, anh sang đây một mình, chẳng phải lúc trước anh đã nói rồi sao." Tống Miên trả lời dứt khoát mà không một chút nghĩ ngợi. 
Tiếng lòng Sơn Chi vụng vỡ, nét mặt cứng nhắc đáp: "Em, em quên mất." 
Anh... Vẫn không thật lòng. 
Dù anh nói đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nut-con-tim/3744775/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.