Ngô Nghị ngửa đầu nhìn, chỉ còn thưa thớt những phiến lá vàng, lay động theo gió, như quạt tròn thanh tú, yên tĩnh trụ ở đầu cành cây.
"Thưa tiến sĩ, đây là cây bạch quả."
"Cây này là do người ông gieo trồng, muốn tôn tử của mình có thể nhìn cây nở hoa kết quả, vì vậy gọi là tôn thụ." Trương Khởi Nhân cất tiếng khàn khàn, giơ tay chỉ cây: "Cây bạch quả tuy đẹp nhưng quả lại có mùi tanh hôi, nơi có cây này trong cung, một khi nở hoa lập tức sẽ bị bỏ đi, như vậy sẽ không bị ảnh hưởng bởi mùi nữa."
Ngô Nghị mơ hồ đoán được điều ông ám chỉ: "Học sinh thụ giáo. Có điều, mặc dù bạch quả ban đầu xinh đẹp nhưng trái kết ra không được tốt, như vậy ngay cả hoa cũng là dấu hiệu chẳng lành, vì sao lại không diệt trừ từ gốc rễ?"
Trương Khởi Nhân mỉm cười, chậm rãi lắc đầu: "Rễ đã bám sâu, không thể diệt trừ hoàn toàn." Nói xong lại thở dài: "Bệnh của Phái vương, cũng giống như cây này vậy!"
Ngô Nghị cau lông mày, biểu tình lãnh đạm: "Phái vương bị bệnh quấn thân lâu ngày, thay đổi thất thường, nhưng Trần thái y dùng thuốc điều trị nên bệnh được ép xuống. Bệnh trạng của hắn tựa như cây này, nhìn qua ôn hòa vô hại, mà lúc bộc phát lại cực kỳ dữ dội, trên thực tế mầm bệnh ăn sâu, đã sớm mục ruỗng từ lâu."
Thấy Trương Khởi Nhân trầm mặc không nói, Ngô Nghị mới yên lòng tiếp tục: "Nhưng cũng như cây bạch quả, tuy rằng mùi của trái cây này khiến người phiền lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586078/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.