Sở Tuần ẩn nấp sau công sự, nghiền ngẫm tiến trình đàm phán. Cậu tâm tư mẫn tuệ, nháy mắt liền rõ ràng tình hình trước mắt, cậu nhóc bị chặt tay kia, nhất định là người thay “Hàn Thiên” đánh cắp tình báo……
Đội trưởng đội hành động truyền lệnh: “Đừng xúc động, đừng đi qua! Chúng ta tuyệt không dùng cậu làm trao đổi.”
Hoắc Truyền Võ trả lời: “Tôi không thể nhìn đứa nhỏ kia chết.”
Đội trưởng trấn định ra lệnh: “Tống Phan dù sao cũng là thủ hạ của bọn giặc, có thể cứu chúng ta khẳng định cứu…… Không đáng phải hy sinh.”
Hoắc Truyền Võ không để ý nói: “Tôi cũng không đáng để cậu ấy vì tôi mà chết như vậy.”
Sở Tuần từ sau công sự ra dấu với đội trưởng, dùng khẩu hình miệng nói: Để tôi cùng mụ đàn bà phiền toái kia nói chuyện, đối phó phụ nữ, Nhị gia so với mấy tên đại binh ngốc các anh có kinh nghiệm hơn.
Sở Tuần khẽ đảo đôi mắt nhỏ dài sáng ngời, bĩu môi với Hoắc Truyền Võ: “Là tiểu tình nhân trung thành và tận tâm của cậu chứ gì?”
Hoắc Truyền Võ sắc mặt quẫn bách: “……”
Đội trưởng nhíu mi: “……”
Sở Tuần ở trước mặt người ngoài rất giỏi che dấu tâm tình thật. Cậu cười đến không đứng đắn, lộ ra hàm răng trắng: “Yên tâm, Nhị gia giúp cậu cứu tâm can của cậu.”
Cấp trên trực tiếp của Hoắc Truyền Võ cùng với các đội viên bộ đội đặc chủng cũng không rõ đồng chí Tiểu Hoắc cùng Sở công tử có liên quan gì, không biết vị công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si/2065606/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.