Bóng người cuối cùng biến mất ngoài cửa, cánh cửa một lần nữa đóng lại, Sở Tuần mặt dại ra, mở chân ngồi trên giường, trong nháy mắt kia, nước mắt liều mạng áp chế trong mắt ào ào chảy ra, chảy đầy mặt, xuống tới cổ, cảm xúc dồn nén hơn mười năm bùng nổ, lan tràn.
Sở Tuần nhìn quanh, run run, xoay người ôm lấy người bên cạnh.
Khuôn mặt Hoắc Truyền Võ lãnh ngạnh, bình thản, mặt không đổi sắc tránh khỏi cậu, xuống giường, cầm quần áo đi tới toilet. Anh vừa động, mày liền nhíu chặt, cái mông theo dáng đi đường mà thít lại. Hơn nữa, Sở Tuần nhìn thấy mặt sau của Nhị Võ hình như chảy máu.
Tim Sở Tuần đau đớn, người trước mắt kia là tâm can của cậu.
Sở Tuần nhảy xuống giường, tiểu nhị gia hồng nhạt trơn bóng vừa mới làm dịu, lúc này lùi về hình dạng an ổn nhu thuận ban đầu, vẫn còn vạn phần lưu luyến tư vị kia. Cậu đỏ mắt nhìn, muốn giữ chặt người, “Nhị Võ……”
Hoắc Truyền Võ khập khiễng đi vào toilet, cường chống.
Sở Tuần đẩy cửa, hấp tấp nói: “Tôi giúp cậu lấy ra cho.”
Hoắc Truyền Võ không nhìn mắt cậu: “Không cần.”
Sở Tuần nói: “Cậu làm không được đâu.”
Thanh âm Hoắc Truyền Võ lãnh đạm: “Tôi có thể tự làm.”
Sở Tuần bị cửa toilet đụng vào mũi……
Sở Tuần ở trong phòng tê tâm liệt phế đi mấy vòng, khó chịu cực kỳ, trong chua xót lại xen lẫn vài phần ngọt ngào, loại ngọt ngào này sau đó lập tức chuyển hóa thành đau lòng khôn nguôi ngập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si/2065605/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.