Chuyện này cứ thế trôi qua, không để lại quá nhiều gợn sóng trong lòng ta.
Nhưng lúc này, Tạ Tầm lại mắt đỏ hoe giải thích một cách nhợt nhạt với ta:
"Ta nhớ ra rồi, Hàn Sương! Ngày đó ta tỉnh lại, Tiết Dung liền theo Tiết đại nhân đến Hầu phủ thăm ta, dung mạo của nàng ấy giống với dụng mạo của nàng.”
"Ta liền nhầm nàng ấy thành nàng..."
Đúng là một lời giải thích quá gượng ép, quá nhợt nhạt.
Giờ khắc này ta vô cùng hối hận vì lúc đó đã không nghe lời mẫu thân.
Năm đó vẫn đưa tay ra giúp đỡ Tạ Tầm đang sa cơ, gây ra cục diện ngày hôm nay, đây chính là cái giá của việc không nghe lời mẫu thân.
Ta hất tay Tạ Tầm đang thò tới.
"Không liên quan gì đến ta. Không chỉ trước đây, sau này ta cũng không có nửa phần quan hệ với ngươi.”
"Thẩm Hàn Sương đã c.h.ế.t, dù bây giờ ta vẫn tên là Thẩm Hàn Sương, nhưng văn thư hộ tịch của ta lại khác, chỉ là trùng tên mà thôi. Trên đời này, đâu chỉ có một mình ta trùng tên?"
Lúc này Tiết Đình Chi chợt mở lời:
"Hàn Sương, lúc đầu muội muốn ta xóa hộ tịch cho muội, là muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với ta và phụ thân sao?"
Hắn ta lại còn nghĩ ta ôm ảo tưởng với hai người bọn họ ư? Chuyện khôi hài của thiên hạ.
.......
Tạ Tầm vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Hắn ở lại Lĩnh Nam, ngày ngày đến trước tiểu viện của ta.
"Hàn Sương, A Chiêu rất nhớ nàng. Ngày nào cũng đòi ăn bánh hoa quế nàng làm, ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-lai-dau-canh/4797730/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.