"Đám điêu dân các ngươi! Hàn Sương là vợ ta! Sao các ngươi có thể thô lỗ vô lý như vậy? "Nhìn các ngươi xem, lại vây quanh đây dùng chung một cái nồi ăn cơm, quả thực thô tục không chịu nổi!"
Tạ Tầm từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt ghét bỏ phủi đi bụi đất.
Những âm thanh xung quanh lọt vào tai, khiến ta tỉnh rượu được phân nửa, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Ta từ sau lưng Trần đại thẩm bước ra, nhìn Tạ Tầm trước mặt, giữa hai hàng lông mày đều là sự giận dữ.
Ta xắn tay áo lên, đẩy hắn ngã xuống đất lần nữa.
Lần này, hắn không kịp phòng bị, ngã đau hơn, suýt chút nữa không đứng dậy được.
Chân hắn trượt đi, lại ngã thêm một cái, khiến những người có mặt lại được phen cười rộ lên.
"Nhìn hắn kìa, y như con Đại Hoàng nhà ta vậy."
"Đúng đó, nhìn hắn, không đứng dậy nổi rồi."
Đại Hoàng, là con ch.ó nhà Lưu nãi nãi.
Tạ Tầm không thể tin nhìn ta.
"Hàn Sương, nàng có biết ta đã tìm nàng bao lâu rồi không? Ta luôn không dám tin nàng đã c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn...
"Hàn Sương, trong lòng ta chỉ có một mình nàng. Hiện giờ nàng lại cùng đám điêu dân này cười nhạo ta?”
"Chẳng phải nàng yêu ta nhất sao?"
Ta vỗ vỗ tay, nhìn hắn ánh mắt kiên định.
"Những điêu dân mà ngươi nói, là gia đình của ta!
"Tạ Tầm! Trước khi nói ngươi cũng nên nghĩ kỹ một chút, miệng nói yêu ta nhất, trên thực tế thì sao, chẳng phải vẫn khinh miệt xuất thân của ta ư?
"Người muốn cưới nữ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-lai-dau-canh/4797729/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.