Ta không đi tìm Tiết Dung, nàng ta lại tự động tìm đến cửa.
Nàng ta vẫn là vẻ mặt dịu dàng, chỉ là trong mắt mang theo vài phần đắc ý.
"Những năm này, đa tạ ngươi đã hy sinh. Tiết kiệm chi tiêu, sống cuộc sống kham khổ như vậy mà vẫn nhẫn nhịn được, ngươi cũng thật lợi hại!”
“Chỉ là ngươi cũng đã độc chiếm A Tầm bấy nhiêu năm, ta thực sự ghen tị đến phát điên, hận không thể khiến ngươi biến mất ngay lập tức!"
Nàng ta quả thực thẳng thắn.
"Ngươi cũng thật đáng thương, ngày ngày chăm sóc một kẻ ngốc bấy nhiêu năm mà không được lòng, chỉ một câu nói của ta đã khiến nàng ta ghét bỏ ngươi.”
“Còn A Tầm, ban đầu bất đắc dĩ mới tìm đến kẻ ngốc như ngươi, để ngươi chăm lo chu toàn cho hắn. Chỉ là ngươi không biết đâu, chính là vì mặt mày ngươi có vài phần giống ta, nên mới lọt vào mắt A Tầm, A Tầm chàng ấy hoàn toàn không muốn có đứa con nào với ngươi đâu.”
“Ngươi chỉ là một dân thường chợ búa, còn A Tầm lại là tôn thất quý tộc, dù lúc đó có sa cơ đến mấy, cũng là kẻ mà ngươi có thể vọng tưởng ư? Ngươi đã hưởng thụ sự ấm áp của A Tầm bấy nhiêu năm, đó đã là sự ban thưởng lớn lao cho ngươi rồi..."
Tưởng rằng ta sẽ không còn đau lòng vì Tạ Tầm nữa.
Nhưng cơn đau âm ỉ truyền đến từ đáy lòng, khiến ta có chút không chống đỡ nổi.
Khó trách Tạ Tầm luôn nhìn chằm chằm vào mặt mày ta mà thất thần.
Thì ra là vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-lai-dau-canh/4797723/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.