Tạ Tầm một mặt an ủi ta, mặt khác hôn sự của hắn và Tiết Dung lại không hề bị trì hoãn.
Tiếp tục chuẩn bị rôm rả.
Tận dụng thời gian này, việc ta dưỡng tốt thân thể là quan trọng nhất.
Những ngày này Tạ Tầm ngày nào cũng đến phòng ta, hắn luôn ôm chặt ta, như sợ ta sẽ lạc mất.
Hắn luôn nhẹ nhàng vuốt ve mày mắt của ta, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
"Hàn Sương, nàng mãi mãi ở bên ta được không?”
“Ta yêu nàng nhiều lắm... Hàn Sương..."
Ta chợt nhận ra, trước đây nhìn Tạ Tầm luôn cảm thấy hắn như đang phát sáng, giờ nhìn lại, lại thấy hắn cũng chỉ tầm thường.
Cũng là tục nhân trên đời này mà thôi.
Không thể tránh khỏi.
Ánh mắt hắn nhìn ta đầy tha thiết, mang theo một tia hy vọng.
"Được thôi. Mãi mãi ở bên chàng."
Nói một câu mà thôi, ai mà chẳng biết? Tạ Tầm ngày ngày đến tìm ta, Tiết Dung không thể ngồi yên.
Nàng ta dắt Tạ Chiêu đến phòng ta.
Tạ Chiêu trước đây nếu thấy sắc mặt ta không tốt, luôn nhẹ nhàng chạm vào trán ta, xem ta có bị bệnh không.
Nhưng lúc này, Tạ Chiêu chỉ trốn sau lưng Tiết Dung, mặt lộ vẻ ghét bỏ.
"Tẩu tẩu, tẩu tẩu, nàng ta bị bệnh sao? Xấu xí quá."
Tiết Dung cười nói với Tạ Chiêu: "Chiêu Chiêu, không được nói như thế, muội muội chỉ là mất con, không được chọc nàng ấy buồn."
Nàng ta quay người lại, áy náy nói với ta:
"Ồ, phải rồi, A Tầm nói sau này ta làm thê, ngươi làm thiếp. Dù ngươi vào phủ sớm hơn, ta cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-lai-dau-canh/4797724/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.