Convertor: Vespertine - Editor: An Devy
☆☆☆☆☆
Lần nữa tỉnh lại cô vẫn còn đau, nhịn không được nức nở rơi lệ, cong người lại thành một khối thật đáng thương.
"Vì sao cô ấy còn đau như vậy?" Cô nghe được âm thanh của Phó Thanh Hành, tay bị người ta nắm lấy, Nguyễn Nhuyễn mở mắt ra liền chạm phải bóng dáng anh.
"Anh trai à... Để thuốc phát huy tác dụng cũng cần có thời gian chứ. Anh hét lên trước mặt tôi cũng vô dụng thôi." Tiếp đó là giọng nam xa lại đáp lại.
Bàn tay người đàn ông xoa bụng nhỏ, Nguyễn Nhuyễn không hiểu vì sao, cảm giác đau đớn cũng giảm đi đáng kể, tuy vậy đôi mắt vẫn sưng đỏ.
"Chú đừng chạm vào tôi." Giọng nói của cô vương chút khàn khàn, Phó Thanh Hành ngồi ở mép giường, động tác trên tay vẫn không có ngưng lại, cũng không đáp lời cô.
Cô gái nhỏ càng tức giận, giãy giụa muốn né tránh anh.
"Bốp" cách lớp quần áo bệnh nhân mông nhỏ bị anh đánh đau một cái, Nguyễn Nhuyễn trừng lớn đôi mắt, cảm giác phía dưới lại chảy ra một dòng máu.
"Ngoan một chút, bằng không chơi chết em!"
"Còn muốn làʍ ŧìиɦ với tôi? Chú cho rằng chú là ai?" Đôi mắt đỏ lên, cô mạnh miệng nói.
Phó Thanh Hành thở dài, chống cánh tay xuống gần cô, "Nguyễn Nhuyễn, tôi sai rồi... Tôi thực sự sai rồi."
Quả thực anh sai rồi, anh sống ba mươi ba năm nay, tung hoành bao nhiêu cũng vẫn thua dưới tay một tiểu cô nương... Khoảnh khắc cô mở cửa đi khỏi anh, anh liền hối hận đến chết...
Người con gái câm lặng rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-chung-nha-voi-chu/651089/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.