Convertor: Vespertine - Editor: An Devy
☆☆☆☆☆
"Chờ tốt rồi chúng ta xử lí cậu ta, có được không?" Phó Thanh Hành sau khi giúp cô xong, nhẹ nhàng dỗ dành.
"Hừ... Em không nguôi giận đâu." Nguyễn Nhuyễn mềm mại làm nũng nói.
"Ừm, không cần nghĩ nhiều nữa. Ngủ thêm một chút đi."
"Được." Cơn đau đớn dưới bụng dần tan đi kéo theo cơn buồn ngủ đến.
Sau đó Phó Thanh Hành cùng Sở Mộ hai người đi ra ngoài.
"Chuyện là sao? Chọn cô ấy? Một tiểu cô nương?" Sở Mộ đặt cafe espresso vào máy pha cafe.
"Ừ." Phó Thanh Hành xoa mũi, lơ đãng buông lời.
"Tiết Tưởng Niệm nếu biết cậu như vậy, phỏng chừng sẽ bị làm cho thổ huyết mất." Phó Thanh Hành tiếp nhận ly cafe anh bạn đưa cho.
"Nhắc tới cô ta làm gì?"
"Khanh khanh, tôi lần đầu gặp cậu như vậy... Không đúng, phải là lần thứ hai..."
"Hử, lần đầu tiên? Là ở lễ tang?"
"Ừ, lúc đó rất điên cuồng..."
"Cậu nói tôi nghe xem, sao cậu lại trở nên thế này? Nếu không thích cô ấy, đừng làm chậm trễ đường tình duyên của người ta."
"Tôi chỉ muốn cùng cô ấy, tình duyên đến hết đời."
"Giúp tôi tìm một bác sĩ thật tốt, không thể để cô bé bị thương như vậy nữa."
"Được, bạn tôi giờ giỏi lắm rồi, nói vài ba câu chủ đề lại về cô gái nhỏ."
Phó Thanh Hành nhìn thoáng qua anh bạn, "Còn chuyện gì không?"
"Phụ tấm chân tình của tôi dành cho cậu, tôi đi đây."
"Đi đi."
Nguyễn Nhuyễn trở mình, bị cảm giác dòng nhiệt trong cơ thể chảy ào ào làm cho tỉnh, đột nhiên ngồi dậy.
"Làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-chung-nha-voi-chu/651090/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.