Tề Vân Mộc vừa mở mắt ra đã chạm phải đôi mắt đen láy sáng rực bên cạnh giường.
"Phu quân tỉnh rồi."
Hắn nhìn chiếc quạt nan trên tay nàng ấy, sửng sốt một lúc.
Thảo nào hắn cảm thấy có gió mát thổi vào mặt, vô cùng thoải mái dễ chịu, hóa ra là nàng ấy...
"Nàng vẫn luôn ở đây à?"
Bàn tay đang phe phẩy quạt của Tô Vãn Đường vẫn không ngừng, gật đầu: "Đúng vậy."
Tề Vân Mộc nhìn nàng ấy bằng ánh mắt phức tạp: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
Tô Vãn Đường ngẫm nghĩ, mới đáp: "Khoảng nửa canh giờ."
Cho nên hắn ngủ nửa canh giờ, nàng ấy ngồi ở chỗ này trông nửa canh giờ.
Đồ ngốc này.
Tề Vân Mộc ngồi dậy, cầm lấy quạt nan trong tay nàng ấy, để sang một bên: "Ta không nóng."
Tô Vãn Đường không cãi với hắn, đứng dậy lấy áo ngoài cho hắn, nói: "Buổi chiều nắng vẫn còn gắt, phu quân còn muốn đi dạo không?"
Tề Vân Mộc: "Không đi nữa."
"Ta còn có việc."
Tô Vãn Đường cũng không muốn giữ hắn ở chỗ này.
Nơi này quá nóng, không phù hợp với hắn.
Đợi Tề Vân Mộc mặc áo đi ủng xong, nàng ấy mới nói: "Vậy ta đưa phu quân ra ngoài."
"Ừm."
Lúc Tề Vân Mộc sắp lên xe ngựa, nói: "Đến giờ ta sẽ tới đón nàng về."
Tô Vãn Đường rất muốn đồng ý, nhưng vẫn nói: "Hôm nay ta muốn tới Đông cung, có thể đến khuya mới về, phu quân không cần chờ ta ăn tối."
Tề Vân Mộc chần chờ một lát, gật đầu: "Ừ."
Lên xe ngựa, chạy ra khỏi quân doanh, Tề Vân Mộc lên tiếng căn dặn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041225/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.