Hôm sau trời vừa sáng, hai người gần như tỉnh lại cùng lúc.
Khi ánh mắt cả hai chạm nhau cũng khẽ giật mình, sau đó ăn ý dịch chuyển tầm mắt, khóe môi đều cong lên.
Sau khoảnh khắc yên lặng mập mờ, Tô Vãn Đường nói: "Phu quân, nên dậy rồi."
Còn không dậy nữa, nàng ấy lại muốn mất.
Nàng ấy đến muộn không sao, hắn bởi vậy mà trễ giờ tảo triều thì không thể được.
Nếu không, chắc chắn hắn lại xù lông lên mất.
Tề Vân Mộc ừ một tiếng rồi đứng dậy trước.
Hôm nay hắn mặc áo khoác màu xanh đậm, trên thắt lưng cùng màu treo ngọc bội mà Tô Vãn Đường tặng, hai bên vạt áo khoác đều treo tua rua.
Tô Vãn Đường thoáng chốc nhìn đến ngây người.
Nàng ấy rất ít khi thấy hắn ăn mặc một cách chăm chút, cao quý như vậy.
Giống như nhìn thấy một con mèo nhỏ vừa tắm xong, có ai không muốn giơ tay v**t v* một hồi? Tô Vãn Đường nhìn chằm chằm không chớp mắt, thậm chí còn quên buộc đai lưng.
Thật sự muốn đè hắn xuống.
Nhưng nếu nàng ấy dám làm vậy thật, hắn sẽ giận bao lâu?
Tề Vân Mộc nhận thấy được ánh mắt nóng rực của nàng ấy, nhẹ nhàng cong môi, đi đến trước mặt nàng ấy, duỗi tay buộc đai lưng cho nàng ấy, làm xong còn xoay người thì thầm bên tai nàng ấy: "Nên xuất phát."
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, khiến lòng Tô Vãn Đường ngứa ngáy khó nhịn.
Nhưng nàng ấy còn chưa kịp ra tay, người kia đã lướt qua bên cạnh nàng ấy, đi xa, thấy nàng ấy chậm chạp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041223/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.