Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng Tề Vân Mộc đã mở mắt.
Hắn lập tức phát hiện chăn trên người, ngẩn người một lúc, sau đó vừa nghiêng người đã đối diện với một đôi mắt đen nhánh trong suốt.
Tề Vân Mộc: "..."
"Phu quân dậy rồi."
Tô Vãn Đường tựa đầu trên gối nhìn hắn không chớp mắt.
Ánh mắt Tề Vân Mộc tránh né, nhíu mày: "Nàng tỉnh rồi sao không đứng dậy?"
"Ta sợ đánh thức chàng mà." Tô Vãn Đường: "Vả lại chàng không cho ta mặc chiếc váy đêm qua, ta không có y phục để mặc."
Tề Vân Mộc dừng một chút, vén chăn đứng dậy, mặc trung y xong mới đi tới cửa, không lâu sau đã trở về, trên khuỷu tay treo một bộ váy áo của Tô Vãn Đường.
Lúc đó, Tô Vãn Đường vừa vặn ló đầu ra khỏi màn lụa nhìn hắn, Tề Vân Mộc nhìn nàng ấy một cái rồi trùm váy áo lên đầu nàng ấy, lúc tầm nhìn của Tô Vãn Đường bị che chắn, khóe môi hắn nhẹ nhàng cong lên.
Lúc nữ nhân này ngoan ngoãn cũng rất đáng yêu.
Tô Vãn Đường kéo váy áo trên đầu xuống, chui về trong màn mặc đồ.
Tề Vân Mộc thay quần áo ở ngoài màn.
Trong một loạt tiếng sột soạt, giọng nói lạnh nhạt đột nhiên truyền đến: "Không được mặc y phục mà nam nhân khác đưa."
Tô Vãn Đường đang buộc dây lưng bỗng khựng lại.
Đôi mắt đen của nàng ấy đảo một vòng, giơ tay kéo màn lụa ra, hỏi hắn: "Chỉ có thể mặc đồ mà phu quân đưa đúng không?"
Tề Vân Mộc đối diện với đôi mắt lém lỉnh của nàng ấy, giật mình, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041221/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.