Tề Vân Mộc vừa xốc màn lụa lên thì nghe cửa vang lên kẽo kẹt.
Hắn hơi sững sờ, sau khi đứng lặng một lát mà không thấy động tĩnh gì thì lên tiếng thăm dò: "Tang Hộc?"
Không người đáp lại, Tề Vân Mộc đang định ra ngoài nhìn, lại thấy có một bóng người nhanh nhẹn đi đến sau tấm bình phong.
Người chưa tới, âm thanh đã tới trước: "Phu quân."
Bước chân Tề Vân Mộc khựng lại.
Hắn bình tĩnh ngước mắt, một bóng dáng màu cam đập vào trong mắt hắn.
Ngay sau đó, con ngươi hắn chấn động.
Nàng ấy mặc cái gì thế này?!
Áo rách quần manh, gần như tr*n tr**, nữ nhân này... điên rồi? Tô Vãn Đường nhận thấy được sự kinh ngạc trong mắt hắn, không dám tới gần hắn, chỉ nói khẽ: "Chàng đã nói, bao giờ vết thương lành thì ta có thể tới gặp chàng."
Dường như ánh mắt Tề Vân Mộc không thể khống chế đảo qua cặp chân dài của nữ nhân, sau đó hơi nghiêng người sang.
Cổ họng hắn khẽ nhúc nhích, bàn tay hơi siết chặt có thể nhìn ra hắn đang rất cố gắng nhẫn nại và kiềm chế, giọng tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Ta nói thế lúc nào?"
Tô Vãn Đường chớp mắt mấy cái: "Chàng có mà."
"Chàng bảo Trúc Ngư nói với ta, trước khi vết thương lành không thể tới gặp ngươi, hiện tại ta lành rồi, không phải là có thể tới gặp chàng à."
Tề Vân Mộc: "..."
Hắn nghiêng đầu lạnh lùng nhìn nàng ấy, nàng ấy cũng biết ‘nghe hiểu’ ghê.
Ánh mắt chạm tới làn da trắng nõn của đối phương, Tề Vân Mộc nhanh chóng thu tầm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041220/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.