Hừng đông ngày hôm sau, Trúc Ngư vừa hầu hạ Tề Vân Mộc dùng cơm vừa nói: "Công tử, nô tài đã hỏi Đào Hương, ý Trữ phi là, chỉ cần công tử không mở miệng thì không thể ngừng quân côn mỗi ngày, công tử, thiếu phu nhân đã bị thương thành như vậy..."
Tề Vân Mộc lạnh nhạt ngắt lời hắn ta: "Nếu nàng ấy không đi được, ta có thể miễn cưỡng tặng nhuyễn kiệu cho nàng ấy."
Trúc Ngư: "..."
"Đêm qua thiếu phu nhân mới hạ sốt, hôm nay sợ là không chịu nổi..."
"Nàng ấy da dày thịt béo, lực lớn vô cùng, chỉ là mười quân côn, sao có thể không chịu nổi." Tề Vân Mộc cầm lấy khăn lau miệng, lạnh nhạt đi ra ngoài.
Không cho nàng ấy nhớ lâu một chút, về sau nàng ấy vẫn dám.
Trúc Ngư thầm thở dài.
Hắn ta đã cố hết sức.
Nhưng đột nhiên có gì đó nhanh chóng lóe lên trong đầu hắn ta.
Trúc Ngư có chút do dự, biểu cảm phức tạp nhìn bóng lưng mặc quan phục sắp bước ra nhà ăn.
Hắn ta đứng tại chỗ do dự một lát, sau đó nhanh chân đuổi theo.
"Tốt nhất là ngươi nên im miệng, nếu không ta phạt cả ngươi." Tề Vân Mộc nói trước khi hắn ta kịp mở miệng.
Trúc Ngư: "..."
Trúc Ngư mím môi, nhỏ giọng lầm bầm: "Hôm nay, hình như công tử được nghỉ."
Rõ ràng là lo lắng, mềm lòng, lại cứ miệng không đúng lòng, vả lại không yên lòng ngay cả ngày nghỉ cũng không nhớ rõ.
Bước chân Tề Vân Mộc khựng lại.
Trúc Ngư yên lặng nhìn hắn.
Bầu không khí đột nhiên vô cùng kỳ lạ.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041219/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.