Làn gió hồ thổi qua, mái tóc dài xõa sau lưng hắn khẽ bay, ống tay áo rộng cũng nhẹ nhàng phất động. Gương mặt tuấn mỹ của hắn dưới ánh nắng sớm thoạt nhìn ôn nhuận vô hại, lại mang theo vài phần cao quý, hoàn toàn tương phản với tính cách của hắn.
Tô Vãn Đường thu tầm mắt lại, khóe môi cong lên.
Dường như cảnh vật xung quanh bỗng trở nên thú vị hơn vài phần.
Tề Vân Mộc thoáng liếc thấy ý cười trên khóe môi nàng ấy, mi mắt cũng vô thức cong lên.
Dường như có gì đó lặng lẽ chậm rãi mọc rễ nảy mầm.
Lại đi lên trước một đoạn, hình như có động tĩnh truyền đến từ lâm viên bên cạnh, Tô Vãn Đường liếc mắt nhìn qua, mơ hồ nhìn thấy bóng người lắc lư qua mấy thân cây.
Thông qua y phục, Tô Vãn Đường nhận ra là hạ nhân của viện Trường Minh.
"Bọn họ đang làm gì?"
Tề Vân Mộc liếc nhìn, đáp: "Đang hái mơ."
Tô Vãn Đường chợt hiểu ra: "Ngươi thích ăn mơ?"
Nếu không phải chủ tử thích, hạ nhân của viện Trường Minh nào dám trắng trợn hái quả.
Tề Vân Mộc không phủ nhận.
Tô Vãn Đường âm thầm nhớ kỹ trong lòng.
Xem ra tin tức thu thập được trước đó vẫn thiếu hụt.
Hai người vòng quanh bờ hồ đi hướng thủy tạ, hành lang uốn khúc nối thẳng giữa hồ.
Trong thủy tạ có bàn ghế đá và ghế dài, Tề Vân Mộc ngồi xuống ghế đá, Tô Vãn Đường thì ngồi xuống ghế dài, ghé vào trên lan can nhìn cảnh sắc xa xa.
Tề Vân Mộc vừa ngước mắt lên liền bắt gặp dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041209/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.