Dứt lời, thị vệ Bắc Lãng xách đao hành động.
Túc Miện bị khống chế, sĩ khí của thị vệ Tây Vu giảm mạnh, mà trong lòng thị vệ Bắc Lãng phẫn nộ khó nhịn, thế không thể đỡ, không lâu sau ngoại trừ vu sư, trong điện không còn một người Tây Vu còn sống.
"Các ngươi muốn làm gì, buông Cô ra!" Túc Miện bị kéo đến ngoài điện, nhìn đại quân vạn người đen nghìn nghịt phía dưới, chân mềm nhũn, gã sợ hãi nói năng lộn xộn, quát: "Vệ Trăn, ngươi là đồ vô dụng!"
"Là ta, là ta giết phu quân ngươi, vậy mà ngươi không tự tay báo thù, ngươi giết ta, giết ta đi."
"Vệ Trăn, ngươi là độc phụ, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
...
Tiếng mắng thê lương ngoài điện dần dần biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Dù cho Đồ Sơn Hoàng cảm thấy mình không sợ trời không sợ đất, c*̃ng răng môi phát run, sợ hãi nhìn Vệ Trăn.
Kẻ điên! Người Đông cung Bắc Lãng đều là kẻ điên!
Vệ Trăn lạnh nhạt nhìn về phía vu sư dưới chân Tống Hoài, hỏi: "Có thuốc giải không?"
Toàn thân vu sư không ngừng run rẩy.
Giờ này khắc này, hắn ta đã vô cùng hối hận khi không mang theo thuốc giải, nhưng đã không kịp nữa rồi, hắn ta không có thuốc giải, hiện tại c*̃ng không chế ra được thuốc giải.
"Ném ra đi."
Vệ Trăn lạnh nhạt quay người, dường như trong nháy mắt cả người nàng tràn ngập trong sự tang thương.
"Chờ đã, chờ một chút!" Ngoài điện, tiếng kêu thảm thiết của Túc Miện vẫn đang vang lên, mắt thấy Tống Hoài muốn kéo hắn ta đi, vu sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041202/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.