Màn đêm buông xuống, đèn hoa mới lên, mấy chiếc xe ngựa chầm chậm chạy vào cửa cung, một chiếc trong đó lặng lẽ tiến vào Đông cung, dừng ở trước cửa tẩm điện của Thái tử.
Nam tử xuống xe đầu tiên mặc y phục nhạc công màu trắng xanh, bên phần eo săn chắc treo mấy sợi tua rua dài tới mắt cá chân, và một miếng ngọc bài đại diện cho thân phận nhạc công.
Nhưng gương mặt góc cạnh rõ ràng lạnh như băng sương này lại không hề giống nhạc công, từ trên xuống dưới toàn thân y đều tản ra khí thế người sống chớ gần, chỉ lúc quay người đỡ ‘vũ cơ’ xuống xe thì trong mắt mới có chút dịu dàng, giọng cũng có độ ấm không giống với khí chất lạnh lẽo của y: "Chậm một chút."
Tề Vân Hàm nhẹ nhàng lên tiếng, đặt tay vào lòng bàn tay y, giẫm lên bậc thang xuống xe ngựa, đứng bên cạnh y, quan sát xung quanh.
Dù đã thành hôn nhưng đôi mắt kia vẫn trong suốt sạch sẽ như trước đây, khiến cho người ta vừa nhìn đã có thể nhận ra đây là một đóa hoa yêu kiều lớn lên trong nuông chiều. Mà bộ y phục múa tỏa ra ánh sáng lung linh trên người nàng ấy cũng không lộ vẻ phong tình, ngược lại còn toát lên vẻ cao quý.
Màn xe lần nữa xốc lên, lộ ra một gương mặt tuyệt sắc không gì sánh kịp, dù là trên người mặc một bộ y phục màu xanh nhạt c*̃ng khó che giấu vẻ cao ngạo ngông cuồng, trong đôi mắt phượng đang cau lại đầy vẻ bất mãn và bực bội. Thấy tiểu Thái tử Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041183/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.