"Tỷ tỷ, tỷ giúp ta cầu xin phu quân tỷ đi."
"Ơ, tỷ tỷ? Tỷ phu!"
"Tỷ phu à, huynh nhất định phải cứu ta."
Chỉ mới mấy câu, Chử Yến đã thành tỷ phu của hắn ta.
Chử Yến, Vệ Trăn: "..."
Tống Hoài Tề, Vân Hàm: "..."
Ngay cả Thập Bát, Thập Cửu cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Da mặt của Thái tử Đông Nhữ, sợ là còn dày hơn cả tường thành Đông Nhữ.
Chử Yến không thể nhịn được nữa, cắn răng nói: "Đứng lên!"
"Tốt xấu gì ngươi cũng là Thái tử một nước, có thể có khí khái một chút không hả?"
Đông Phương Tô ôm chân của hắn ngửa đầu nhìn hắn: "Phụ hoàng mẫu hậu nói, chỉ cần có thể cầu được Bắc Lãng điện hạ giúp Đông Nhữ vượt qua cửa ải khó khăn này, đừng nói là khí khái của ta, cho dù là đưa ta cho Bắc Lãng cũng được."
Mọi người lần nữa trầm mặc.
Chử Yến tức cười: "Đưa ngươi cho Bắc Lãng làm gì? Ngươi muốn đến để lãng phí lương thực của Bắc Lãng à?"
Không đúng…
"Ai là tỷ phu của ngươi!"
Sao hắn lại bị cuốn theo câu chuyện này chứ.
Đông Phương Tô: "Tỷ tỷ từng cứu mạng của ta, bắt đầu từ khi đó, tỷ tỷ chính là tỷ tỷ của ta cả đời này, Bắc Lãng điện hạ là phu quân của tỷ tỷ, không phải chính là tỷ phu của ta à?"
"Nói cho cùng chúng ta đều là người một nhà, tỷ phu huynh rủ lòng thương, cứu ta lần này đi."
Mọi người đã câm nín vì độ mặt dày của Thái tử Đông Nhữ.
Chử Yến hít sâu một hơi: "Ngươi có đứng dậy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041182/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.