"Thái Tử Đông Nhữ đã nói, trong những người ra cung vào canh giờ đó không có ai biết võ công." Vệ Trăn nói.
Tường hoàng cung Đông Nhữ cũng không thấp, vả lại giữa ban ngày ban mặt c*̃ng không có khả năng có người trèo qua tường cung mà không bị phát hiện.
Mấy người trầm mặc một lát.
Tống Hoài mới mở miệng: "Vậy thì chỉ còn một kết quả."
Con ngươi Vệ Trăn khẽ nhúc nhích: "Người và Thái tử ấn đều ở hoàng cung."
Hoàng cung không giấu được một người sống, nhưng người chết thì có thể.
Chử Yến đột nhiên nói: "Ngày mai bảo Đông Phương Tô đi mua mấy trăm cái cuốc về, nói không chừng có thể đào ra trong vòng mười ngày."
Vệ Trăn, Tống Hoài: "..."
"Có lẽ cũng có thể chờ một chút, nói không chừng chôn không sâu, có mùi xác chết tỏa ra có lẽ sẽ có manh mối."
Chử Yến híp mắt, nói: "Cô có một biện pháp, có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này."
Vệ Trăn Tống Hoài đồng thời quay đầu sang chỗ khác, Thái tử đang nổi điên, bọn họ không muốn nghe biện pháp của hắn cho lắm.
"Chúng ta ra ngoài trói hai tên kia lại, đặt lên cổ mỗi người một cây đao, không nói thì chặt luôn."
Khóe môi Vệ Trăn giật giật: "..."
Nàng nhìn sát khí trong mắt Thái tử, nhắc nhở: "Điện hạ, chúng ta đến đây là để ký hiệp ước."
Chử Yến thâm trầm nói: "Nhưng bọn chúng thì không."
"Trăn Trăn, nàng về đi, Tống Hoài và Cô ra cung, đi xử sạch bọn chúng."
Tống Hoài: "... Dù sao cũng là Thái tử một nước..."
"Thái tử chó gì, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041184/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.