Ngày hôm sau tảo triều kết thúc, bách quan lần lượt bước ra khỏi điện Tuyên Chính.
Tề Vân Mộc bước ra điện Tuyên Chính, Bùi Lạc An lập tức đuổi theo: "Tiểu Tề đại nhân."
Tề Vân Mộc ngừng chân liếc nhìn hắn một cái, qua loa đáp lễ: "Tiểu Bùi đại nhân."
Bùi Lạc An quan sát vẻ mặt hắn một lúc, rốt cuộc xác định suy đoán của mình: "Không biết tiểu Tề đại nhân có thành kiến gì với ta, hay là hiểu lầm?"
Hôm nay tảo triều, bất kể hắn đưa ra đề nghị gì, Tề Vân Mộc đều phải cãi lại vài câu.
Mới đầu hắn chỉ nghĩ là đối phương không đồng ý đề nghị của hắn, nhưng thời gian dần trôi qua hắn cảm thấy cũng không phải là như thế.
Ánh mắt Tề Vân Mộc nhìn hắn rất lạnh lẽo, giống như là giữa bọn họ có mối thù thâm sâu gì đó.
Nhưng hắn cũng không nhớ đã chọc phải Tề Vân Mộc lúc nào.
Tính tình của vị này hoặc nhiều hoặc ít Bùi Lạc An cũng biết đến, không chọc Tề Vân Mộc, hắn giống như gió xuân ấm áp, có thể thân cận bất cứ ai, chọc hắn, có thể lập tức trở mặt, mặc kệ đang ở trường hợp nào, đều có thể khiến ngươi khó xử.
Sau khi Bùi Lạc An trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy nên đến hỏi rõ ràng.
Ngược lại cũng không phải vì sợ, mà là phiền phức, vả lại hai nhà bọn họ không cần thiết kết thù.
"Không có hiểu lầm, thành kiến thì đúng là có." Tề Vân Mộc không nhìn thẳng hắn.
Bùi Lạc An: "... Rửa tai lắng nghe."
Trước kia có không ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041176/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.