Lúc này, mặc dù Tô Vãn Đường không muốn nhớ lại cho lắm, nhưng mọi chuyện xảy ra đêm đó lại không chịu khống chế quanh quẩn trong đầu.
Cũng không biết có phải là sau khi bị nàng trói thì thành thật hơn một chút không, hay là do thôi tình hương, hắn không còn phản kháng kịch liệt như trước, trong đôi con ngươi hẹp dài kia c*̃ng không chỉ có tức giận, còn xen lẫn một chút ý vị nói không rõ.
Tóm lại về sau hắn rất ngoan... Không phải, rất phối hợp, ừm, c*̃ng không tính là phối hợp, chỉ là để mặc nàng ấy làm xằng làm bậy mà thôi.
Nàng ấy không có kinh nghiệm, nhưng từng lén xem quyển sách nhỏ, chỉ biết làm bản năng, ngay cả cảm giác đau cũng bị rượu và thôi tình hương che giấu.
Điều làm nàng ấy nhớ rõ nhất, chính là hắn không mảnh vải che thân nằm trên giường của nàng ấy, hai tay bị trói lại bằng dây lưng của nàng ấy, trên trán thấm một lớp mồ hôi mỏng, lông mày nhíu chặt, môi tỏa mùi thơm ngát, lúc sau còn mơ hồ có một tiếng k** r*n cực thấp.
Tô Vãn Đường đột nhiên cảm thấy mặt nóng bỏng, nàng ấy bỗng nhiên đứng dậy, thở hắt ra một hơi.
Không thể nghĩ nữa!
Vệ Như Sương Vệ Trăn nhìn thấy hết phản ứng của nàng ấy, ánh mắt hai mẫu nữ ăn ý rơi vào rặng mây đỏ trên mặt nàng ấy.
Có hy vọng!
Vệ Như Sương kìm nén khóe môi đang giương lên, giơ tay kéo người lại: "Được, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa."
"Vậy bây giờ con trả lời bá mẫu, con cảm thấy sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041175/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.