Vệ Trăn sững sờ, hắn c*̃ng có? "Tống Hoài c*̃ng có, cô cô c*̃ng có, dượng c*̃ng có." Chử Yến tiếp tục nói: "Là quà xuất sư nhị gia gia cho chúng ta."
Vệ Trăn: "... Đều là một trăm?"
Thì ra là không chỉ một mình nàng có, hóa ra là người từ phủ Lãng Vương ra đều có.
Chử Yến gật đầu.
Vệ Trăn im lặng thở dài, sao bao nhiêu năm rồi mà quà xuất sư của tổ phụ chưa từng thay đổi thế?
Có điều nàng không tính là quà xuất sư, nàng còn chưa xuất sư.
"Tống Hoài c*̃ng có, vậy sao lần trước y lại lẻ loi một mình về kinh?"
Chử Yến: "Bởi vì y sợ chuyện như vậy sẽ gây nên tranh cãi, cho nên để thân binh của y ở..."
Vệ Trăn đợi nửa ngày không đợi được Thái tử nói tiếp, bèn nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
"Còn muốn nghe nữa không, muốn nghe tối nay Cô từ từ nói cho nàng nghe."
Chử Yến lại nhân cơ hội mổ lên môi nàng một cái: "Dù sao nàng c*̃ng không xông ra được."
"Đừng quên, ta còn có mười chín ám vệ."
Cuối cùng Vệ Trăn cũng không cãi lại được Thái tử, chủ yếu là nắm đấm không cứng bằng, chỉ có thể đồng ý: "Sáng sớm ngày mai, ta nhất định phải về phủ."
Chử Yến đồng ý rất sảng khoái: "Được."
Ngày mai thánh chỉ tứ hôn sẽ đến phủ Lãng Vương, nàng cần phải trở về tiếp chỉ.
"Hiện tại có thể bôi thuốc chưa?" Vệ Trăn bình tĩnh hỏi.
Thái tử buông nàng ra, nhanh nhẹn cởi áo: "Nào, nàng tới đi."
Vệ Trăn: "..."
Không phải ảo giác của nàng, hắn thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041149/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.