"Trăn Trăn, bên ngoài lạnh lắm."
Dưới đèn lồng, Thái tử mặc áo trong nhuốm máu kiên nhẫn gõ cửa, hoàn toàn không còn vẻ ngông cuồng dễ giận như trước đây, vả lại còn có vẻ khá đáng thương: "Cô sai rồi, nàng cho Cô vào trước đi."
"Nhiều người nhìn lắm, Cô rất mất mặt."
"Trăn Trăn, Cô biết sai rồi mà, nàng tha thứ cho Cô lần này được không?"
"Trăn Trăn, để ý tới Cô đi mà."
Tống Hoài người đầy mùi máu đi đến biệt viện, từ xa xa đã thấy một màn này, y nhíu mày, liếc nhìn hai ám vệ trên nóc nhà.
Hai người và y liếc nhau, đứng thẳng cúi đầu lóc cóc nhảy xuống khỏi nóc nhà, vòng qua Kim Y lâu xuất hiện trước mặt Tống Hoài.
"Xảy ra chuyện gì?" Tống Hoài lạnh lùng nói.
Thố Thập Bát lập tức kể lại cho Tống Hoài nghe về chuyện vừa rồi một cách vô cùng sinh động.
Tống Hoài: "..."
Y nhất thời không biết nên đánh giá hành vi tìm đường chết của Thái tử như thế nào, suy nghĩ nửa ngày, đành phải đưa ra một kết luận.
Đáng đời!
Đột nhiên, một tiếng cọt kẹt truyền đến, mấy người nhìn theo nơi phát ra âm thanh, thấy cửa Kim Y lâu mở ra một khe hở, Thái tử nhân cơ hội nhanh chân chui vào, rồi lập tức trở tay đóng cửa lại.
Tống Hoài mặt không thay đổi quay đầu.
Nhi nữ tình trường quả nhiên là thứ giày vò người, ngay cả người không coi ai ra gì như Thái tử cũng có thể thu lại tính khí điên cuồng, giống như biến thành người khác.
Y nghiêng đầu nhìn về phía thị nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041148/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.