Ngày mười ba tháng Mười, Tô Vãn Đường trở lại phủ Lãng Vương.
"Thiếu chủ, đã cứu được Tống đại nhân."
Nỗi lòng bồn chồn nhiều ngày của Vệ Trăn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện Tô Vãn Đường bị thương, vội nói: "Vết thương của ngươi thế nào rồi?"
Tô Vãn Đường không để ý xua tay: "Đã bôi thuốc, may mà Thái tử điện hạ chạy tới kịp thời, nếu không thì sẽ càng thêm nguy hiểm."
Ánh mắt Vệ Trăn sáng lên: "Điện hạ cũng quay về rồi?"
"Vẫn chưa ạ." Tô Vãn Đường nói: "Sau khi cứu Tống đại nhân, chúng ta đưa Tống đại nhân về kinh trước, Thái tử điện hạ phải chờ đại quân."
Trong lòng Vệ Trăn hơi thất vọng, nhưng điều này c*̃ng nằm trong dự liệu của nàng, lần này khải hoàn về triều, hắn là chủ tướng, nên cùng vào kinh với đại quân.
"Ngươi bị thương, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian trước đã."
Tô Vãn Đường lại lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thiếu chủ, Thái tử điện hạ nói, lần này Tống đại nhân bị tập kích, là Thẩm Lăng làm."
Vệ Trăn vốn cũng không muốn gạt Tô Vãn Đường, chỉ là Thẩm Lăng quá giỏi che giấu, trong tay bọn họ vẫn luôn không có chứng cứ, mới chỉ có thể lựa chọn im lặng không nói.
Chẳng qua nếu như lúc này Tô Vãn Đường đã biết, nàng cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm.
"Ừm, khả năng cao là hắn ta."
Cũng không phải là Tô Vãn Đường không tin tưởng Chử Yến, chỉ là nàng ấy còn phải xác định lại một chuyện, ánh mắt nàng ấy phức tạp, nói: "Chỉ vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041133/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.