Lặc Phu Lãng dùng cả tay chân bò đến bên cạnh nàng ấy, dường như muốn cầm máu cho nàng ấy.
Thôi Tuyết Lăng cúi đầu nhìn nam nhân đang nằm trên mặt đất nhìn chằm chằm bụng nàng ấy khóe mắt như muốn rách ra, nói khẽ: "Ngươi bị phế ở Đại lý tự, là ta tìm người làm."
"Như vậy, nó sẽ là đứa con duy nhất của ngươi."
"Ta đã bảo lang trung khám chẩn đoán, là một bé trai, hiện tại, ngươi tận mắt nhìn thấy dòng máu duy nhất chết ở trước mặt ngươi, có phải là rất đau lòng không?"
"Vì cái gì, vì cái gì mà nàng lại làm như vậy!" Lặc Phu Lãng kinh ngạc ngước mắt, tê tâm liệt phế quát.
Thôi Tuyết Lăng cười đau thương: "Vì cái gì?"
"Bởi vì, ta là người Bắc Lãng."
"Thành Phụng Kinh là nhà của ta, ta không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nó."
Lặc Phu Lãng lập tức mất tiếng, tất cả cuồng loạn nháy mắt ngừng lại.
Tay của hắn ta vô lực rủ xuống.
Lúc Vệ Trăn chạy đến, chính tai nghe được câu nói này, nàng ngẩn ra một chớp mắt, nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng rên, vội vàng đẩy cửa ra.
Cây trâm trong tay Thôi Tuyết Lăng vững vàng đâm vào tim Lặc Phu Lãng, hắn ta cầm tay của nàng ấy.
"Xin lỗi…" Hai bàn tay nhuốm máu đan vào nhau, hắn ta hỏi: "Nếu như... Ta không phải... người Nam Hào, nàng sẽ đi theo ta... chứ?"
Nhưng câu hỏi này, hắn vĩnh viễn không có được đáp án.
Trên mặt Thôi Tuyết Lăng dính rất nhiều máu, trên lông mi, trên chóp mũi, trên môi.
Nàng ấy nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041132/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.